
ần áo thay. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,
nàng thân là nhân sĩ giang hồ vẫn là một tuấn kiệt.
Khách điếm mới mở của Tô gia có một cái tên vô cùng oanh liệt – Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm.
Tô Oản Oản ngẩng đầu nhìn, bĩu môi, lại âm thầm oán thầm nói: Thật không biết xấu hổ.
Tiểu Hà mang theo nàng hướng phía quầy đi đến, nhìn thấy chưởng quầy liền
thì thầm một lúc, chưởng quầy béo liếc mắt một cái đánh giá nàng từ đầu
đến chân, cuối cùng vung bàn tay to lên, “Rửa chén đi.”
Rửa chén?!
Hắn sao có thể để bàn tay thon dài, non mềm , ngón tay nõn nà khéo léo, còn phiếm hồng nhạt, một chút chai sạn cũng không có, của nàng đi rửa
chén?! (Can: ôi trời, tỷ bị bệnh nặng quá rồi…Oản Oản: hừ, ta chỉ nói sự thật thôi…Can: *cười lăn lộn*)
Nàng yên lặng không phục, vì thế.
“Bính!”
“Ai nha, ta không cẩn thận trượt tay.”
“Bính!”
“Ai nha, bát này lớn qua, ta không cầm được.”
“Bính!”
“Ai nha, ta thật sự không phải cố ý, không cẩn thận thôi.”
“Bính!”
“Tô Oản Oản!” Chưởng quầy béo tức giận quát
“Ngươi là cái loại thần tiên gì, ngươi có biết thế giới này có bao nhiêu tốt
đẹp hay không, tiền tài có bao nhiêu trọng yếu. Ngươi cư nhiên vừa mới
rửa chén đã làm bể bao nhiêu cái.”
“Chưởng quầy, ta sai rồi. Xem ra tiểu nhân không thích hợp công việc này, không bằng ngươi cho ta làm tiểu nhị?”
Nàng chớp ánh mắt nhìn hắn.
“Tiểu nhị?”
Chưởng quầy béo lại đánh giá từ đầu đến chân nàng một phen
“Ừ, không sai, không bằng ngươi đổi y phục, rót rượu, tiếp khách ăn cơm đi.”
Trầm mặc, nàng không phải tam bồi*.
* tam bồi: Bồi ăn, bồi uống, bồi trò chuyện.
“Không được, chưởng quầy, Nhị phu nhân cùng Tứ tiểu thư nói….” Tiểu Hà vội vàng mở miệng.
“Ngươi là cái gì, không được cái gì? Nhị phu nhân nhà ngươi cũng không phải
chủ nhà, nơi này ta làm chủ, ta nói cái gì chính là cái đó!”
Chưởng quầy béo thổi râu trừng mắt, Tô Oản Oản một bên vỗ tay nói:
“Oa, chưởng quầy thật là có khí phách, không khuất phục kẻ ác, vâng theo bản tính thiện lương của mình, quả thật là một người tốt!”
“Hừ, vuốt mông ngựa*. Nhưng mà, những khách nhân đều thích nghe như vậy, ngươi đi thay quần áo cho ta!”
*vuốt mông ngựa: nịnh nọt
“Được rồi, tiểu nhân lập tức đi.”
Tô Oản Oản lập tức chạy đi thay quần áo tốt của nàng, còn thoa ít son
phấn, chắc rằng so với bình thường càng thêm xinh đẹp. Nàng đứng ở trước gương đồng, tuy rằng không nhìn rõ lắm bộ dáng chính mình, nhưng là tin tưởng chắc chắn là so với bình thường nhất điịnh xinh đẹp hơn rất
nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, nàng là một con người có đạo đức nghề
nghiệp. (Can: cười chết mất, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp hả tỷ, coi
chừng thu hút ruồi muỗi lại có người ăn dấm chua đó *đá lông nheo*)
Chưởng quầy béo hiển nhiên cũng cảm thấy vậy, nhìn nàng thay đổi quần áo quả
nhiên là thành mĩ nhân, nếu thêm vài năm nữa, sợ là không thể khinh
thường.
Cứ như vậy Tô Oản Oản chính thức lên phía trên, Tiểu Hà nhìn
nàng ở khách điểm lúc ẩn lúc hiện bộ dáng hết sức nhàn nhã tự đắc thì
không khỏi cắn răng, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ, không quay đầu lại rời
đi.
Tô Oản Oản một chút lại chạy đến bên người vị khách quan này rót
rượu cho hắn, một chút lại chạy bê vài món ăn cho vị khách kia. Bắt đầu
nàng còn thấy vui vẻ, ít nhất so với ở trong phòng bếp rửa bát còn tốt
hơn nhiều. Nàng cứ tưởng là cố gắng làm tiểu nhị có thể thấy được nhiều
chuyện thú vị phát sinh, ví dụ như bá vương ăn cơm, ví dụ như đùa giỡn
dân nữ hay là bè lũ đánh nhau gì gì đó.
Nhưng là việc nàng muốn thấy
lại không xuất hiện, ngược lại cả ngày khuôn mặt nàng phải cười, cười
đến căng cứng. Nếu nàng trong chốc lát không cười, chưởng quầy béo sẽ
trừng mắt lạnh với nàng. Khách nam cười hướng nàng cười không rõ ý tứ
cảm xúc, nàng rốt cuộc nổi giận, giận nhưng thật sự là phải nhẫn nhịn,
loại tức giận mà không dám nói gì kia cũng là một phạm trù.
Ngươi nói nàng dễ dàng sao, một ngày nàng nở nụ cười, chưởng quầy thu về được rất nhiều bạc nha. Nhưng bạc đó lại không có phần của nàng, hơn nữa chưởng
quầy béo ngang nhiên còn muốn nàng bồi thường tiền nàng làm bể bát. Kỳ
thật nàng cũng không thiếu tiền, nàng không nên đến nơi này làm loại
công việc bán rẻ tiếng cười này. Cũng đúng, Tiểu Hà nói nếu nàng không
nghe lời sẽ không cho nàng ăn cơm cũng không cho ở Tô phủ. Cái gì, ngươi nói tìm sư phụ nàng hỗ trợ sao? Loại chuyện này đương nhiên sáng sớm
nàng đã nghĩ qua, nhưng là, sư phụ nàng cũng không muốn nàng ở lại Tô
phủ. (Can: đoạn này ta không hiểu lắm, hình như Oản tỷ đang tự kỉ
>.
Phiền muộn.
Trời tối, chưởng quầy rốt cục nói nàng
có thể đi rồi. Nàng suy nghĩ có nên tìm chưởng quầy lấy cái gì trích
phần trăm linh tinh hay không, nhưng ngẫm lại thấy hai chữ keo kiệt hiện trên mặt hắn nàng cảm thấy ý tưởng này cơ bản vô vọng.
Đứng suốt một ngày, nàng mệt không muốn đi, vì thế tìm một quán đồ ăn của một đại
thẩm ngồi xuống, thuận tiện còn muốn cắn cắn trái dưa leo. Nàng nhìn
người đến người đi qua ngã tư không khỏi suy nghĩ, Lạc thành này địa
linh nhân kiệt, nàng vì sao tìm mãi không thấy m