
ĩ nam cho nàng dưỡng
mắt?
Sau đó, nàng cúi đầu thì thấy một đôi giày khéo léo tinh xảo
xuất hiện trước mắt nàng, hơi hơi ngẩng đầu, thấy được vạt áo choàng màu xanh đen, ngẩng đầu lên nhìn đến cái cằm khêu gợi, sau đó là cánh môi
mỏng mà hồng thuận, cái mũi anh tuấn, đôi mắt thật đẹp.
Ah, mĩ nam a, nhưng mà mĩ nam này nàng gặp mỗi ngày.
“Sư phụ.”
“Về nhà.”
“Không đi được.”
“Chạy.” (Sa: có lẽ chỗ này ý anh ấy bảo chị dùng khinh công nhưng bản CV là chạy nên ta giữ nguyên)
“…..Sư phụ, ngươi cõng ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn vẻ mặt đáng thương, thấy hắn đứng im, nàng vươn hai tay, bĩu môi nói “Sư phụ, cõng.”
Hắn như trước cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng mím nhẹ, trong mắt tựa hồ không cố ý tự dao động.
Tô Oản Oản bĩu môi, đứng dậy tự động nhảy lên lưng hắn, hắn liền lập tức
vững vàng bắt lấy nàng, sau đó hướng Tô phủ đi. Đại thẩm bán đồ ăn bên
cạnh nhìn xem thiếu chút nữa đem trái cà nhầm thành dưa chuột cho khách.
Tô Oản Oản không chút để ý tới ánh mắt “nhiệt tình” của người đi đường,
nhìn cổ hắn nhẵn nhụi trắng nõn hận không thể cúi xuống cắn một miếng.
Chờ nàng nghĩ xong, miệng đã muốn không nghe lời thực cắn một miếng
(Can: ta cũng muốn cắn, cho ta một miếng *hả mồm nhe răng*…Oản Oản: cút, là của ta ai cho ngươi động *phất tay rải phấn*…Can: á tha cho muội,
muội đùa *chạy quăng cả dép*). Chỉ là nhẹ nhằng cắn một miếng, ngay cả
dấu răng cũng không lưu lại, nàng lại luyến tiếc vươn đầu lưỡi liếm nơi
mình vừa cắn, sau đó cảm giác được lưng người kia bỗng cứng đờ. Nàng
cười khẽ, cố ý ghé vào lỗ tai hắn thở ra hơi ấm, lại liếm liếm vành tai
hắn. (Can: Oản tỷ sắc nữ *mơ màng suy nghĩ*, ta cũng muốn làm sắc nữ
*cười man rợ*)
May mà trời tối, trên đường không có nhiều người, cũng không thấy rõ hành động của nàng. Nhưng mà, nàng đúng là ỷ vào như vậy
mới dám làm càn.
“Oản Oản, ngươi đùa với lửa.”
“Sư phụ…..”
Nàng nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, yêu kiều mềm mại gọi hắn, lại dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt hắn.
Cỗ lực đạo nâng người nàng đột nhiên biến mất, Tô Oản Oản lập tức linh
hoạt từ trên lưng hắn trượt xuống. Tô Mộ Bạch nhìn nàng một cái nói:
“Xem ra tinh lực của ngươi rất tốt, vậy tự mình đi về đi.”
“A , không cần như vậy mà, sư phụ….”
Vỗ trán, mĩ nhân kế của nàng thất bại. Nghe nói thổi nhẹ bên tai kiểu này
hiệu suất đặc biệt cao, nàng nghĩ thử làm một chút, không cần xem sắc
mặt của hắn, kết quả sư phụ cũng không cho nàng mặt mũi. Nhưng nàng là ở trên đường phố công khai dụ hoặc hắn, kích thích cỡ nào a ! (Can: thèm
quá hóa rồ rồi *lắc đầu*, chẹp chẹp.)
Trở lại Tô phủ Tô Oản Oản lập
tức trở về Ỷ Hà cư, nàng thầm nghĩ leo lên chiếc giường rộng rãi của
nàng ngủ một giấc là thích nhất. Kết quả chưa đi vào Ỷ Hà cư liền nhìn
thấy tiểu thiếp Liễu Nhược Li nàng gặp tối qua bưng một chén gì đó,
khuôn mặt tươi cười nhẹn nhàng hướng nàng đi tới, nói: “Muội muội, ngươi đã về rồi, ngày hôm nay thật vất vả cho ngươi, tỷ tỷ cho hạ nhân làm
riêng cho ngươi một chén tổ yến để ngươi bổi bổ.”
“Ách….” Kỳ thật nàng muốn nói các nàng không quen, có thể không kêu tỷ muội thân thiết như vậy được không?
“Ai nha, muội muội ngươi phát ngốc cái gì. Mau cầm lấy, muội muội ngươi
ngày hôm qua đối tốt với tỷ tỷ như vậy, tại Tô phủ này tỷ tỷ cũng không
có bằng hữu, về sau có muội muội, ta có thể thường xuyên đến tìm muội
trò chuyện.”
Chuyện này, ngày hôm qua nàng không nghĩ qua là rớt chân gà trúng tay nàng nàng lại được đối tốt như vậy? A men, nàng có phải là có tiềm chất làm người từ thiện phóng khoáng lạc quan? Oa, nàng không
cần!
Biết được ăn miễn phí mà không ăn thì quả là ngu ngốc, Tô Oản
Oản vui vẻ lấy bát tổ yến ăn hai ba miếng liền nuốt hết vào bụng (Can:
oa, mồm voi dạ dày trâu…. Oản Oản: ngươi….ta giết… Can: chạy *quay đầu
lè lưỡi lêu lêu*), lau miệng, nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi cứ tự nhiên.”
“Muội muội ngươi đi đi, xem ngươi cũng mệt rồi. Tỷ tỷ ta ngày mai sẽ tìm
ngươi chơi a, muội muội, ngươi ngủ ngon.” (Can: hồn nhiên làm Oản tỷ
phát điên *cười điên dại*)
Tô Oản Oản như cá trốn vào Ỷ Hà cư.
Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm khai trương không lâu, làm ăn ngày càng phát đạt, ai cũng biết Thiên Hạ Đệ Nhất khách điếm có một thiếu nữ xinh đẹp
nũng nịu làm tiểu nhị, còn biết phóng mị nhãn. Một đồn mười mười đồn
trăm, toàn Lạc thành mọi người đều biết.
Tô Oản Oản càng ngày càng
trang điểm cho mình thêm xinh đẹp, minh diễm động lòng người, giống như
ong bướm tìm hoa chốc chốc lại bay đến bàn này, một lát lại bay đến bàn
kia. Bạc tới tay chưởng quầy béo như nước, hắn thường nhìn Tô Oản Oản
nói:
“Ngươi là thần tài, ánh mắt của ta quả nhiên tốt, ha ha ha….”
Nàng nhìn bóng bạc toàn chạy vào túi tiền người khác, cảm thấy thật đau lòng a.
Cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ béo, Tô Oản Oản này làm người có tiếng
tăm một thời gian cũng không dễ dàng, ngoài ánh mắt khinh bỉ của phần
đông nữ tử từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, còn phải thường xuyên để phòng bọn heo đực động thủ (Can: *gật đầu lia lịa* tỷ nói đúng bọn đàn ông
đều là ngựa đực và heo đực). Số lượng heo ngày càng