
một lòng một dạ
muốn nói với sư phụ nàng không cần ngày nào cũng làm tổ trong Tô phủ đến mức sắp mọc nấm lên rồi. Mà thính lực nàng lại rất tốt, chợt nghe thấy
giọng nói của Lâm Nhược Sơ lập tức nghĩ đến chuyện nàng ấy đêm qua bị
mộng du, liền muốn đi tìm nàng ấy hỏi xem trước kia đã từng xảy ra
chuyện như vậy chưa ?
Thường ngày rất nhàm chán, nàng đặc biệt muốn
nhìn xem bộ dáng của người mộng du có phải giống như phim truyền hình
nàng xem ở kiếp trước hay không.
Mà lúc vừa quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Nhược Sơ nằm trong lòng Tô Mộ Bạch, ngượng ngùng tươi cười hết sức xinh đẹp.
Nàng bỗng giật mình bất động.
Hoa quế nở trong hậu hoa viên, từng đám từng đám hoa nhỏ màu vàng tỏa ra hương thơm mát tự nhiên. Khiến cho nàng nhớ tới mùi vị của rượu hoa
quế, bỗng nhiên rất muốn uống một ngụm.
Mùa thu tới, mặt trong của
con cua cũng có thể ăn, nàng là một người khá đặc biệt, ăn cua chưa bao
giờ thích ăn gạch cua, chỉ thích ăn thịt cua, cho dù bị người ta dụ dỗ
thuyết phục cũng sẽ không ăn.
Còn ba ngày nữa là tới tết Trung thu
mười lăm tháng tám, đến lúc đó đường phố nhất định sẽ rất ồn ào náo
nhiệt, lại còn được ăn bánh trung thu nữa, tuy rằng nàng chẳng có chút
hứng thú với bánh chái gì cả.
Tô Oản Oản ra sức nhìn chằm chằm mũi
chân mình, giống như chỉ cần nhìn xuống như vậy là có thể nở ra mấy bông hoa nho nhỏ. Nàng cố gắng duy trì khoảng cách , nhưng tiếng bọn họ đối
thoại vẫn cứ đập vào tai nàng không sót một chữ.
“Ta đỡ nàng qua đằng kia ngồi xuống.”
“Được, đa tạ tam thiếu gia. Tối hôm qua thật sự là có lỗi, trước kia ta chưa
bao giờ phát sinh những việc như vậy. Có lẽ là gần đây đã xảy ra quá
nhiều chuyện. Trong chốc lát có lẽ không thể ngay chấp nhận được.” Lâm
Nhược Sơ chớp chớp đôi mắt, giọng nói lộ ra một chút ưu thương.
“Sao vậy?”
Nàng ta chỉ cười bất đắc dĩ, nhìn xa xa rồi chậm rãi nói: “Trong nhà ép ta
phải thành thân với Trần lão gia, muội muội Nhược Tích lại ở trước mặt
cha bàn lộng thị phi (nói lời đơm đặt) , nói rằng chẳng những ta trốn
nhà đi, mà còn cùng với một cô nương không rõ lai lịch không biết xấu hổ ở lại trong Tô phủ.”
Hắn nhíu nhíu mày, không trả lời.
“Đáng tiếc là nương đã mất sớm, ta cũng không phải do cha sinh ra. Lâm gia tất
nhiên sẽ không dung nạp một người như ta.” Nàng nhếch khóe miệng tự giễu vẻ mặt hiện lên nét cô đơn.
“Thực xin lỗi, ta cũng không biết vì sao lại nói nhiều với tam thiếu gia như vậy. Mấy ngày nay Nhược Sơ đã quấy
rầy người, ngày mai ta sẽ trở về. Đa tạ tam thiếu gia đã chiếu cố.”
“Không được!” Tô Oản Oản nhịn không nổi bèn chen vào, vọt tới trước mặt bọn họ sốt ruột nói:
“Trần lão gia vừa béo vừa xấu lại vừa già, Lâm tiểu thư cô sao có thể gả cho lão đầu heo đó được!”
Lâm Nhược Sơ giật mình, còn Tô Mộ Bạch khóe miệng chỉ nhếch lên một cái rồi nói:
“Vì sao lại không tiếp tục nghe lén ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, oán giận trừng mắt với hắn:
“Ai bảo hai người nhìn qua ái muội như vậy.”
Thấy thế, Lâm Nhược Sơ nhanh chóng giải thích :
“Thực xin lỗi Tô tiểu thư, đã khiến cho cô hiểu lầm. Là ta không cẩn thận bị
trẹo chân, vừa hay tam thiếu gia nhìn thấy nên tới đỡ ta.”
Tô Oản Oản khoát tay nói:
“Ưm, ta biết, không có việc gì. Đúng rồi, trăm ngàn lần cô đừng gả cho cái
tên Trần lão gia kia nha, chẳng khác nào là một đóa hoa nhài cắm ở trên
bãi phân trâu, ta thấy muội muội của cô gả cho hắn thì mới đúng!”
Lâm Nhược Sơ cúi đầu cười khổ,“Không lấy hắn thì biết làm như thế nào đây?
Là nữ tử dù sao cũng phải lập gia đình, Lâm gia đã không muốn dung nạp
ta, tuy rằng ngoài miệng phụ thân không nói gì, nhưng vừa nhìn thấy ta
thì người cũng không lấy gì làm vui vẻ.”
Tô Oản Oản bỗng nhiên nhớ
tới kiếp trước của mình, được kẻ có tiền nuôi dưỡng, ngỡ tưởng rằng nàng sẽ có một cuộc đời mới nhưng những hi vọng khát khao đó phút chốc lại
bị những đau khổ mà bọn họ gây ra nhanh chóng dập tắt, nàng cũng không
ngờ rằng những đau khổ đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Bọn họ nhận nuôi
nàng, chẳng qua là vì một ngày kia có thể lợi dụng nàng để đạt được lợi
ích riêng cái gọi là hôn nhân chính trị.
“Ta tuyệt đối sẽ không để cô phải gả cho người mình không thích!” Nàng tức giận thốt ra, tay nhỏ bé
nắm thành quyền, trên mặt hiếm khi được xuất hiện thần sắc nghiêm túc.
“Tô tiểu thư, đa tạ hảo ý của cô. Nhưng là đây là do cha mẹ an bài, sao ta có thể tự ý làm chủ được.”
“Ta mặc kệ, ta nhất định không để cô gả cho cái lão béo ấy. Lâm tiểu thư, chắc là cô có người trong lòng rồi chứ?”
“Có, nhưng chẳng qua chỉ một mình ta tình nguyện mà thôi. Nếu hai bên đều
tâm đầu ý hợp, chàng có thể dẫn ta thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.” nàng
nhìn về phía xa, ánh mắt giống như làn thu thủy, hai hàng lông mày lộ ra nét ưu sầu, trong đôi mắt lại có một tia quật cường . Khóe miệng hơi
hơi nhếch lên có nét cô độc bất đắc dĩ, khẽ cúi đầu một cách quyến rũ.
“Tiếc rằng trong lòng chàng đã sớm có người yêu thương, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, ta sao có thể chen ngang vào.”
Dứt lời đôi mắt liền chuyển, vội vàng quét qua người Tô Mộ Bạch, rồi lại nh