XtGem Forum catalog
Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 7.00/10/519 lượt.

rộng rãi, khiến Lương Tiểu Nhu có thêm dáng vẻ mềm mại của thiếu nữ.

Lương Tiểu Nhu vừa mới bước ra, Lương

Tiểu Cương và Lâm Đinh Đinh đều cảm thấy bộ váy này rất hợp với Lương

Tiểu Nhu, mắt hai người đều sáng rực lên.

“Chị hai, bộ váy này rất hợp với chị.”

“Ừ, nhưng nếu kết hợp với cái này sẽ xinh đẹp hơn.” Lâm Đinh Đinh chọn một

cài tóc bằng ngọc trai, gắn lên đầu Lương Tiểu Nhu, ngắm nghía một hồi,

mới vừa lòng gật đầu.

“Đúng đó Tiểu Nhu, cô mặc bộ váy này rất

xinh đẹp.” Cổ Trạch Sâm vừa thay âu phục xong đi ra, nhìn Lâm Đinh Đinh

và Lương Tiểu Cương bên cạnh Lương Tiểu Nhu thật lòng khen ngợi, có chút tiếc nuối thay Cao Ngạn Bác: “Đáng tiếc, hôm nay anh Bác không có phúc

được nhìn, không được nhìn thấy vẻ đẹp của Tiểu Nhu.”

“Đúng đó,

đúng đó.” Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương gật đầu tán thành. Lương

Tiểu Nhu bị bọn họ khen có chút xấu hổ cúi đầu, nếu Lâm Tâm Nguyệt có

mặt ở đây nhất định sẽ trêu chọc cô một phen, nữ thanh tra khôn khóe lại có lúc phải mắc cỡ đến cúi đầu.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền

xuất hiện. Cửa phòng thay đồ cúi cùng được mở ra, đôi tay ngọc của Lâm

Tâm Nguyệt nhấc váy cưới lên, chân mang giày cao gót cẩn thận đi ra.

Bờ vai trần, vải voan trắng mỏng vắt lên đầy quyến rũ, bên hông có nếp uốn tinh tế, vây quanh eo nhỏ của cô, hoa văn tinh tế phối hợp với trang

sức gắn vạt dưới áo cưới, lắc lư theo bước đi, dưới ánh đèn lóe ra ánh

sáng giống như mộng, áo cưới trắng noãn vây quanh dáng người hoàn mỹ của cô, quấn quanh đường cong hoàn mỹ.

Bọn Lương Tiểu Nhu kinh diễm

nhìn Lâm Tâm Nguyệt, kìm lòng không đậu hít sâu một hơi. Lâm Đinh Đinh

là khoa trương nhất, mắt chữ A miệng chữ O nhìn cô.

Cổ Trạch Sâm

không chút che giấu kinh diễm và yêu say đắm, không tự chủ đi tới phía

trước, đây là hạnh phúc thuộc về anh, ánh mắt dịu dàng lại mang theo

chút cưng chiều nhìn cô gái trước mặt, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Đẹp lắm!”

Lâm Tâm Nguyệt nhoẻn miệng cười, ánh mắt cũng tràn ngập hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ của cô.

Ống kính dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc đầm ấm này, yêu thương nồng nàn, tràn ngập ngọt ngào, không ai muốn phá vỡ. Edit: Tiểu Ngữ

Yên tĩnh, sự yên tĩnh bao vây hai người đứng ngoài hành lang phòng phẫu

thuật, hơi thở đau thương lặng lẽ tràn ngập trong lòng hai người đang

đợi tử thần tuyên án, đèn đỏ trên cửa phòng giải phẫu giống như lưỡi dao kề trên cổ Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác, khiến họ không thở nổi.

Ánh mắt thâm thúy của Cổ Trạch Sâm tràn ngập đau thương, nhìn chằm chằm

cánh cửa ngăn trở mình và người mình yêu thương, cánh cửa có thể ngăn

cách sống chết. Đại não hỗn loạn, cúi đầu nhìn đôi tay run rẩy của mình, anh nhớ cô gái khi nãy còn làm nũng với anh trong điện thoại, cứ như

vậy nhắm chặt mắt, im lặng nằm trong ngực anh, mặc kệ anh kêu như thế

nào cũng không nghe được âm thanh tinh nghịch, nũng nịu của cô, khi đó

anh rất hi vọng Lâm Tâm Nguyệt mở đôi mắt linh động ra, nói cho anh biết đây chỉ là trò đùa thôi.

Cổ Trạch Sâm ngồi xổm sát tường, giống

như lần trước chị anh mất, dúi đầu vào hai gối. Thế nhưng lần này không

có người dịu dàng cho anh cái ôm ấm áp nữa, không còn ai chống chỏi với

anh, tại sao lại như vậy, hôm qua không phải bọn họ vẫn cùng nhau bàn

chuyện kết hôn sao? Tâm Nguyệt, không phải chúng ta phải kết hôn hay

sao? Chúng ta còn muốn cùng nhau đi du lịch, Tâm Nguyệt, em tuyệt đối

không được xảy ra chuyện, anh đã mất đi chị hai, anh không thể mất cả

em. Em đã nói, nắm tay nhau, cùng đi tới già rồi mà, cho nên em nhất

định không được xảy ra chuyện, không được bỏ lại anh một mình, không

được!

Dương Dật Thăng nhìn bộ dạng của an hem tốt mình như vậy

cũng không biết nên làm gì, nhưng lại không đành lòng nhìn tiếp, lúc này không có bất kì ngôn ngữ nào, nặng nề vỗ vỗ vai Cổ Trạch Sâm, nói cho

anh biết anh vẫn còn người an hem tốt bên cạnh anh. Từ xưa tới nay,

Dương Dật Thăng chưa bao giờ tin thần, nhưng ngay lúc này đây, anh rất

hi vọng có thần tồn tại, Tâm Nguyệt, không chỉ là người bạn cùng anh

vượt qua hoạn nạn khó khăn, cô còn là người anh từng thề phải bảo vệ,

anh còn nhớ rất rõ, ngày xưa mỗi lần đi đánh nhau xong cô gái nhỏ này

như bà mẹ cứ lải nhải bên tai bọn anh miết, còn nói lần sau không được

thế này thế kia… nếu không cô sẽ bỏ mặc bọn họ. Nhưng mỗi lần cô đều cẩn thận xử lý vết thương cho bọn anh, khi bọn anh gặp nguy hiểm nhất, cô

chính là người đầu tiên lao lên phía trước, mỗi lần đều cho bọn anh thấy nụ cười tràn ngập hi vọng vào ngày mai.

Ông trời, nếu như ông thật sự có mắt, xin ông hãy cứu Tâm Nguyệt, mau cứu cô ấy, đừng để thần chết mang cô ấy đi.

Cao Ngạn Bác nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy tới nhìn thấy bộ dạng bất lực của Cổ Trạch Sâm, mặc dù anh hiểu tâm trạng hiện tại của Cổ

Trạch Sâm hơn ai hết, nhưng anh cũng không biết làm sao an ủi cậu ta,

bởi vì ngay cả chính anh cũng không thể tự an ủi mình, lòng anh đau đớn

và lo lắng không thua gì Cổ Trạch Sâm. Ngước mắt nhìn cửa phòng phẩu

thuật, trong túi quần tay anh nắm chặt chiếc nhẫn còn chưa kịp