
đầu liếc nhìn đồ án, nghịch ngợm nói.
“Bá người từng thấy hình vẽ này hả?” Cao Ngạn Bác nghe vậy sửng sốt, có
chút kinh ngạc nhìn ba người, hi vọng bọn họ có thể mang đến kinh hỉ cho bọn họ.
“Từng thấy một lần, sếp Cao, hình vẽ này anh lấy ở đâu vậy?” Giọng nói của Dương Dật Thăng mang theo chút tò mò.
“Hình vẽ trên áo của nạn nhân, tối hôm qua tôi đã làm cho nó hồi phục lại như cũ.”
“Các người từng thấy hình vẽ này à, chút nữa kể tỉ mỉ lại cho tôi nghe, biết đâu có thể giúp chúng ta tìm được manh mối.” Mã Quốc Anh vừa nghe Dương Dật Thăng nói từng gặp qua hình vẽ này, ngay lập tức nghĩ đến vụ án,
quả nhiên là cảnh sát đầy trách nhiệm, nhưng cô không ngờ câu nói kể tỉ
mỉ vừa nói lại trực tiếp mời bọn họ lên bót cảnh sát ‘uống trà’.
“Không có vấn đề.” Dương Dật Thăng rất tán thưởng biểu hiện đầy trách nhiệm
với công việc của Mã Quốc Anh, chỉ là anh không biết lần này bản thân
được nếm thử ‘trà’ ở bót cảnh sát.
“Tôi đã đem dung mạo của nạn
nhân sau khi được Dr. Leung khôi phục lại ghép với quần áo và vật dùng
hằng ngày của nạn nhân lại xong rồi. Mọi người qua đây xem.” Lời nói của nhân viên kĩ thuật thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong máy
tính, khuôn mặt của nạn nhân chậm rãi phục hồi như cũ, mọi người nhìn
màn hình không chớp mắt, nhìn máy tính quét lên quét sớm, trái tim mọi
người cũng treo lên, không khí khẩn trương lan tràn trong lòng mỗi
người, Lâm Tâm Nguyệt lại cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó,
trong lòng có chút bất an.
Sau khi quét gương mặt hoàn chỉnh,
thấy gương mặt quen thuộc, ba người Dương Dật Thăng đồng loạt kinh ngạc
thốt lên: “Đây không phải là Chó Điên sao?”
“Là kẻ các người vừa
nói đó hả? Chó Điên bị các người đánh bẹp dí?”Cao Ngạn Bác kinh ngạc hô
lên, không phải trùng hợp như vậy chứ?
“Các người xác định hắn chính là Chó Điên?” Mặt Mã Quốc Anh không chút biểu cảm, nghiêm túc hỏi.
“Có chin phần là như vậy.” Cổ Trạch Sâm nghiêm túc nhìn một chút, nâng cằm, vô cùng thích ý đáp, bởi vì anh dám khẳng định mình và anh em tốt của
mình không có giết người, cho nên anh không có gì phải lo lắng.
“Các người đánh nhau với hắn ở đâu? Thời gian cụ thể là khi nào?” Cổ Trạch Sâm liền dùng khí thế của nữ hoàng thăm dò.
“Ở đập nước núi Từ Vân, tôi còn nhớ là trước khi tôi đi qua Anh, chính là
mười lăm năm trước.” Dương Dật Thăng suy nghĩ một lát, lập tức nói ra
địa điểm và thời gian, không chút khẩn trương và lo sợ. Lâm Tâm Nguyệt
và Cổ Trạch Sâm bĩnh tĩnh gật đầu phụ họa. Bởi vì bọn họ không làm
chuyện có lỗi với lương tâm, không có việc gì phải sợ, nhưng sắc mặt
bình tĩnh của bọn họ lại khiến những người có mặt ở đây hết biết nói gì.
Kính nhờ, hiện tại các người có thể bị hoài nghi là hung thủ giết người đó,
các người làm ơn có cảm xúc khẩn trương có được không – Tập thể những
người lo lắng cho bọn họ gào thét trong lòng.
“Phát hiện nơi chôn xác là đập nước phía sau núi Từ Vân, hiện tại là năm 2008, 15 năm trước chính là năm 1993.” Thẩm Hùng xoắn xuýt đáp, anh từng bắt nhiều người
bị tình nghi, chưa bao giờ phải xoắn xuýt như hiện tại, sớm biết như vậy anh sẽ không vì hiếu kì mà xung phong đến đây coi khôi phục gương mặt
gì đó.
Hiện tại, Cao Ngạn Bác thật muốn đưa tay ôm trán, ngẩng đầu 45° u oán nhìn trời xanh, anh muốn kinh hỉ, không phải là kinh hách.
Mã Quốc ANh liên tục hỏi bọn người Dương Dật Thăng mấy vấn đề, câu trả lời nói cho cô biết, người trước mắt có thể là hung thủ giết người chôn
xác, mặc dù cô tin bọn họ không giết người, nhưng trình tự tra án vẫn
phải làm: “Xem ra các người cần phải về cục cảnh sát cho lời khai rõ
ràng rồi, Tâm Nguyệt cũng vậy, bởi vì cô cũng có mặt ở đó, cho nên không thể gạt bỏ hiềm nghi.”
“Chờ một chút, tôi và Sâm đều có tiếp xúc với nạn nhân, cho dù có bị tình nghi cũng chỉ có hai người bọn tôi
thôi, người đánh nhau với Chó Điên là bọn tôi, nên chuyện này chẳng có
liên quan gì tới Tâm Nguyệt hết.” Giỡn chơi sao, chính mình bị coi là
người bị tình nghi thì thôi, không cần dính dáng đến Tâm Nguyệt. Huống
chi, chuyện năm đó cũng do anh gây nên, Dương Dật Thăng bắt đầu không
bình tĩnh.
“Tôi cũng có thể chứng minh, Tâm Nguyệt chỉ đứng núp
trong góc nhìn chúng tôi đánh nhau thôi. Tuy rằng cô ấy có đụng vào Chó
Điên một chút, nhưng Chó Điên vẫn có thể đánh nhau với bọn tôi, cho nên
cô ấy không được tính là người bị tình nghi.” Cổ Trạch Sâm kiên quyết
bảo vệ bà xã mình, mặc kệ cái gì hợp với không hợp với quy định.
“Vốn dĩ Tâm Nguyệt có thể chuyển làm nhân chứng mục kích cho các người,
nhưng bởi vì cô ấy và bác sĩ Cổ có quan hệ, lời khai của cô ấy hoàn toàn không được chấp nhận.” Thẩm Hùng khổ sở nói.
“Bởi vì Tâm Nguyệt
và Chó Điên có va chạm, hơn nữa cô ấy có quan hệ thân thiết với hai
người, cho nên không thể loại bỏ khả năng bị tình nghi của cô ấy.” Vẻ
mặt Mã Quốc Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm người trước mặt, kiên trì giữ
vững lập trường của mình, không nhượng bộ. Cô cũng không muốn coi bạn
mình là kẻ tình nghi, nhưng đây là nguyên tắc của cô, thấy thái độ Dương Dật Thăng bảo vệ Lâm Tâm Nguyệt, tr