
ong lòng cô dần hiện lên một ý nghĩ, đồng thời ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao mất mác.
Nhưng, thật ra Mã Quốc ANh đã hiểu lầm, đối với Dương Dật Thăng và Cổ Trạch
Sâm mà nói, từ khi bọn họ thề phải bảo vệ nụ cười ấm áp trên gương mặt
xinh xắn kia, bảo vệ Lâm Tâm Nguyệt đã trở thành bản năng, là thói quen
của bọn họ. Giống như năm đó, lúc đối mặt với nguy hiểm, luôn không do
dự che chở cô gái kia phía sau mình, cho nên khi Mã Quốc Anh nghi ngờ
Lâm Tâm Nguyệt, bọn họ lập tức đứng ra bảo vệ Lâm Tâm Nguyệt là chuyện
bình thường.
Edit: Tịch Ngữ
Thời gian giống như cô đong lại.
“Được rồi, chỉ lấy khẩu cung thôi mà, cũng không phải bị định tội, huống hồ
Bell cũng không có nói sai, lúc đó chúng ta từng có mặt ở hiện trường,
cũng có tiếp xúc với nạn nhân, theo trình tự em cũng không thoát khỏi
hiềm nghi rồi.” Lâm Tâm Nguyệt phá vỡ cục diện bế tắc, cho mọi người ánh mắt quan tâm, nhẹ giọng trấn an, sau đó lập tức chu mỏ, oán giận như
đứa trẻ: “Sớm biết tên Chó Điên đó hại chúng ta thành nghi phạm, năm đó
em không nên ngẩn người, nên hung hăng đá hắn thêm mấy cái mới được, như vậy mới có lời.”
Biết Lâm Tâm Nguyệt muốn làm bầu không khí sôi nổi, mọi người bị chọc đều bất đắc dĩ cười khổ, Cổ Trạch Sâm nhếch
miệng cưng chiều, cầm tay nàng.
“Chỉ dựa vào cánh tay nhỏ, chân
nhỏ khi đó của em còn muốn đá Chó Điên, e là anh với Sâm phải cứu em nữa à.” Dương Dật Thăng cười xấu xa, chế nhạo cô.
“Ivan, anh muốn
ăn đòn phải không, để xem cánh tay nhỏ, chân nhỏ này của em có đánh được anh không nhá.” Lâm Tâm Nguyệt giương nắm đấm, làm bộ muốn đánh Dương
Dật Thăng, Dương Dật Thăng thấy chuyện không ổn, nhanh chân núp sau lưng anh em tốt, Cổ Trạch Sâm thấy nụ cười xán lạn của vợ yêu, mặc niệm một
câu chết là chết đạo hữu, không phải chết bần đạo, tự động nhích chân
qua bên cạnh, để lộ an hem của mình ra trước mắt bà xã.
“Đại ca, anh không cần không có nghĩa khí như vậy chứ, sao có thể bỏ mặc em út
không màng sống chết.” Dương Dật Thăng thấy trước mặt không có che chắn, cười tội nghiệp, kêu to.
Cao Ngạn Bác nhìn Dương Dật Thăng và
Lâm Tâm Nguyệt đùa giỡn, bầu không khí nghiêm túc hồi nãy liền biến mất, hiểu rõ cười cười, ngay cả Mã Quốc ANh cũng không nhịn được nở nụ cười, chỉ có Thẩm Hùng là bối rối vò đầu, mờ mịt không rõ trong hồ lô của bọn họ bán cái gì.
Một hồi phong ba nhỏ, bọn họ vẫn đùa giỡn.
Một mình Lâm Tâm Nguyệt uất ức ngồi trên ghế sa lon, mắt đen lung liếng cứ
cách một giây lại liếc về phía cánh cửa, không có nhìn thấy bóng dáng
quen thuộc của ai đó, cả người liền xìu xuống như khinh khí cầu, ỉu xìu
yếu ớt, tay cầm điều khiển, ngón tay vô thức nhấn nút chuyển kênh liên
tục.
Mỗi lần ấn lên, ti vi liền lóe sang kênh khác, hình ảnh
nhoáng lên cũng nhanh hơn, gân xanh trên trán Cao Ngạn Bác cũng bắt đầu
khiêu vũ.
Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn, ngay lúc
Cao Ngạn Bác sắp bùng nổ, Dương Dật Thăng ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt
rất ‘tự giác’ lấy đồ điều khiển trên tay cô, tránh cho ‘núi lửa bùng
phát”
“Tâm Nguyệt, cho dù cô lo lắng cho Sâm, cũng đừng giày vò TV của sếp Cao như vậy chứ.”
Lâm Tâm Nguyệt quệt mỏ, quay đầu ánh mắt có chút lên án.
Dương Dật Thăng coi nhẹ ánh mắt ai oán, vô tội nhíu mày.
“Mắc mớ gì tới anh, sếp Cao không có nhỏ mọn như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt đoạt
lấy điều khiển từ xa từ trên tay Dương Dật Thăng xuống, điềm nhiên như
không có chuyện gì đối với việc Cao Ngạn Bác sắp nổi giận, còn ‘đơn
thuần’ cười với Cao Ngạn Bác: “Phải không? Sếp Cao.”
“Đương
nhiên rồi.” Cao Ngạn Bác cười như có như không cắn chặt răng, ba chữ này xuyên qua kẻ răng phun ra, Lâm Tâm Nguyệt nghe anh nói, đặc biệt khiêu
khích Dương Dật Thăng một cái, nghe thấy chưa.
“Sếp Cao, thật
xin lỗi, tôi không cản được cô ấy, nhưng anh yên tâm, nếu ti vi của anh
bị hư, tôi sẽ phụ trách việc sửa nó.” Dương Dật Thăng tiếp tục không
nhìn ánh mắt người nào đó, hơi áy náy, còn cố ý vỗ ngực cam đoan, đương
nhiên nếu không nhìn ý cười trong mắt hắn, có lẽ Cao Ngạn Bác sẽ tin.
“Vậy – Thật – Sự – Cảm – Ơn – Cậu!” Gân xanh trên trán Cao Ngạn Bác nhảy
tưng tưng lên, khóe môi co giật, cắn răng nghiến lợi nói.
“Đừng khách sáo.” Dương Dật Thăng cười rất vô tội, làm như không nhìn thấy oán khí nồng nặc sau lưng Cao Ngạn Bác.
Cao Ngạn Bác im lặng, hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, mặc niệm trong
lòng, không tức giận, không tức giận, hai người này là yêu tinh đã thành tinh, phía sau họ còn có kẻ chống lưng, không nên so đo với bọn họ làm
cái gì, tức giận hư thân là không được.
Lật bàn, giỡn hoài, hai
người các ngươi ăn của tôi, uống của tôi còn chưa tính. Bây giờ còn
phách lối hơn cả chủ nhà là tôi nữa, không tức giận mới là lạ đó!
Người nào đó đang im lặng diệt vong, đang im lặng bùng nổ, cuối cùng Cao Ngạn Bác không thể nhịn được nữa. Chuẩn bị đem hai con yêu nghiệt này tống
ra khỏi cửa, để được yên tĩnh, trái lại, một con yêu nghiệt nhà ở lầu
dưới, còn cái con thích trợ Trụ làm ngược, mặc kệ hắn, sống chết chẳng
liên quan gì anh.
Nhưng đáng tiếc, ngọn núi lửa trong lòng C