XtGem Forum catalog
Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324455

Bình chọn: 10.00/10/445 lượt.

dù sao thì cô cũng lớn lên ở Mĩ, người Mĩ vốn dĩ rất phóng khoáng.

“Đương nhiên là quan trọng.” Nếu để Lão Hồ Ly và Đại Phúc Hắc nhà cô biết cô

đem quà bọn họ tặng làm mất, không biết họ sẽ chỉnh cô như thế nào.

Gà nói chuyện với vịt. Vì vậy hiểu lầm được sinh ra một cách hoa lệ, tình

tiết máu chó bắt đầu hiện ra rồi. Cho nên mới nói, không có máu chó, chỉ có càng máu chó, không có giật gân chỉ có càng giật gân.

Cao

Ngạn Bác đồng tình vỗ vỗ vai Cổ Trạch Sâm, xem ra tình địch của cậu rất

nhiều, cách mạng chưa thành công đồng chí cần cố gắng thêm, cố lên em

trai, anh đây ủng hộ cậu!

Yên tâm, em không để bạn gái yêu dấu của em bị người ta cướp mất đâu.

Lâm Tâm Nguyệt vô tội nhìn chăm chú hai người trước mặt, người thì mang bộ

mặt nghiêm trọng, kẻ lại ai oán nhìn nàng. Cô không nói sai cái gì chứ,

không có chứ, không có chứ?

Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên xe khó hiểu

nhìn bộ dạng người nào đó buổi sáng còn ai oán nhìn cô, hiện tại lại

cười rực rỡ như gió xuân. Cảm nhìn được tầm nhìn chăm chú của bạn gái,

quay đầu tặng chô cô một nụ cười ấm áp, Lâm Tâm Nguyệt ưu thương ngửa

đầu 45 độ nhìn trời. Vì sao cô cảm thấy nụ cười này giống con hồ ly họ

kép Nam Cung tên một chữ Phong thế nhỉ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là

ảo giác, lại nhìn Cổ Trạch Sâm đang chăm chú lái xe, Lâm Tâm Nguyệt nắm

tay thành quả đấm, Sâm nhà cô đơn thuần như vậy làm sao giống còn hồ ly

mặt cười kia được, nhất định là cô bị ảo giác.

Cổ Trạch Sâm lái xe, thỉnh thoảng cưng chiều nhìn qua bạn gái ngây ngô, thật là đáng yêu.

Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy bó hoa và quà ở băng ghế sau thì ánh mắt liền

thay đổi, thật là chướng mắt mà! Vậy thì… Phải nghĩ biện pháp xử lí mấy

món quà kia mới được! Một lần nữa, Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười, Lâm Tâm

Nguyệt thấy nụ cười phúc hắc này rất quen thuộc. Lâm Tâm Nguyệt bị nụ

cười của Cổ Trạch Sâm đánh gục, mơ mơ hồ hồ bị anh đuổi về nhà, sau khi

vào nhà mới phát hiện quà ông nội với anh hai tặng còn ở trên xe Cổ

Trạch Sâm.

Tiêu rồi! Chợt nhớ tới dáng vẻ cười hì hì và ánh mắt

lạnh lùng nhìn mình chằm chằm của anh hai, Lâm Tâm Nguyệt rùng mình một

cái, lập tức cầm điện thoại bấm số gọi cho Cổ Trạch Sâm.

“Alo, Tâm Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Cổ Trạch Sâm biết rõ còn cố hỏi.

“Sâm, quà hôm nay em nhận vẫn còn trên xe anh đúng không?”

“Ờm, cái kia à.”

“Sao hở?” Lâm Tâm Nguyệt rất nghi hoặc, tại sao giọng Sâm kì lạ vậy?

“Là thế này, anh vừa đến bệnh viện một chuyến, thấy đứa bé kia khóc nháo

không chịu uống thuốc, anh dùng sô cô la dụ nó uống thuốc rồi. Sau đó,

vì muốn thưởng cho bé đó, anh đem bó hoa bách hợp kia tặng bé rồi, còn

sợi dây chuyền anh cảm thấy nó không thích hợp với em, nên mang đến cửa

hàng trang sức để bọn họ sửa lại một chút.” Có điều sửa tốt hay sửa hư

thì anh không biết nha, Cổ Trạch Sâm nói từ từ, nụ cười trên môi càng

lúc càng sáng lạn. Nên mới nói, đàn ông khi ghen tuông rất là nhỏ mọn!

“Hở? Sợi dây chuyền kia có thể mang về không vậy?” Hoa có thể tàn, sô cô la

có thể ăn, nhưng dây chuyền không thể không có, Lâm Tâm Nguyệt rơi lệ

trong lòng.

“Ừm, tạm thời còn chưa biết.” Hẳn là không thể cầm về he he.

Lâm Tâm Nguyệt bị hai chữ ‘không biết’ đè chết, thậm chí không kịp hoài

nghi tại sao Cổ Trạch Sâm chạy tới bệnh viện vào giờ này. Có lẽ trong ý

thức của cô, đối mặt với người yêu, người thân và bạn bè vĩnh viễn không có hai chữ nghi ngờ.

Ngớ ngẩn cúp điện thoại, trong đầu Lâm Tâm

Nguyệt đang cố suy nghĩ xem nên ăn nói như thế nào với ông nội, còn về

phần anh trai, cô không sợ vì cô có thể nói hoa tàn nên không giữ lại,

sô cô la đã ăn hết rồi.

Bên Cổ Trạch Sâm, anh vẫn cười tươi rói

đến khi về tới nhà, Cao Ngạn bác thì buồn bực thầm nghĩ thằng em vợ uống lộn thuốc rồi đúng hay không? Vì sao có tình địch xuất hiện lại vui

sướng như thế kia?

Trong một quán bar hết sức náo nhiệt, ánh đèn

muôn màu muôn vẻ xoay tròn, âm nhạc đùng đùng, thông thường người tới

đây đều là những người hưu nhàn tìm vui, nhưng hôm nay có một trường hợp đặc biệt, trong quán bar có một cô gái thành thục xinh đẹp nhìn người

đàn ông phía đối diện cười trộm, người đàn ông phía đối diện lại bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập yêu thương. Hai người này không phải ai xa lạ chính là Lâm đại tiểu thư và bác sĩ Cổ của chúng

ta. Về phần tại sao Lâm Tâm Nguyệt lại như vậy thì phải kể từ lúc tan sở của ngày hôm nay.

Sau giờ tan ca, Lâm Tâm Nguyệt còn đang rầu rĩ về chuyện dây chuyền của ông nội mà chậm chạp không ra về, Cổ Trạch Sâm cầm một bó hoa bách hợp và hộp kẹo sô cô la nghênh ngang đi vào bộ pháp chứng, may mắn nhân viên bộ pháp chứng đã về gần hết, bằng không lại có trò cười cho thiên hạ rồi.

Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt, khó

hiểu nhìn hai món quà trước mặt, ngẹo đầu nghi ngờ nhìn nụ cười dịu dàng của Cổ Trạch Sâm, hi vọng anh có thể cho cô một lời giải thích.

“Không phải em thích hoa bách hợp và sô cô la sao? Hôm nay, anh mua tặng em,

còn dây chuyền thì anh vẫn thấy nó không hợp với em, em thích hợp với

lắc tay hơn.” Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt lê