
n, thấy sợi lắc tay
trên tay cô, rất hài lòng gật đầu: “Còn nữa, sau này không được tùy tiện nhận quà của đàn ông, rất dễ làm người ta hiểu lầm. Đương nhiên, trừ
quà anh tặng. Còn…”
Quà? Hiểu lầm? Lâm Tâm Nguyệt nhớ lại vẻ mặt
đối thoại của Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác trong ngày hôm qua. Cộng thêm biểu hiện khác thường của Cổ Trạch Sâm ở hai ngày này, nếu cô vẫn chưa
hiểu rõ, cô không cần làm chuyên viên pháp chứng gì nữa, trực tiếp về
quê làm ruộng cho rồi.
Thấy Cổ Trạch Sâm vẫn còn huyên thuyên, Lâm Tâm Nguyệt không nhịn được nữa bật cười.
"Phốc, ha ha. . . Em nói này Sâm, không phải anh ghen đó chứ?” Lâm Tâm Nguyệt cười xong, cẩn thận hỏi.
“Ừ, anh đang ghen! Ai kêu bạn gái anh được nhiều người mến mộ như vậy.” Cổ
Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt từ sau lưng, thoải mái thừa nhận.
Nghe anh thừa nhận, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất ngọt. Cô biết vì quan tâm
nên anh mới ghen tuông, mới có thể canh cánh ở trong lòng, nhưng cô
không hi vọng Cổ Trạch Sâm hiểu lầm.
“Nhưng mà anh hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
“Phải. Đó là quà ông nội và anh hai tặng.” Lâm Tâm Nguyệt xoay người nhìn
thẳng Cổ Trạch Sâm: “Bởi vì từ trước tới nay, ông nội và anh hai đều
thường xuyên tặng quà cho em như thế, cho nên em không có để ý, không
quan tâm đến cảm giác của anh, khiến anh hiểu lầm. Xin lỗi Sâm, hứa với
em về sau có xuất hiện tình huống này, em hi vọng anh thẳng thắn nói cho em biết, em không muốn giữa chúng ta xuất hiện thêm hiểu lầm nào nữa,
dù cho chỉ là một việc nhỏ xíu.”
“Anh hứa, nhưng em cũng phải hứa với anh, có chuyện gì nhất định cũng phải nói cho anh biết, không được
gánh vác một mình, biết không.”
"Ừ" Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, đột
nhiên cô nhớ đến một việc, nhếch môi cười xấu xa: “Sâm, hôm qua anh nói
sô cô la và hoa anh tặng cho đứa trẻ trong bệnh viện, không biết anh cố ý chạy tới bệnh viện làm gì ha, còn dây chuyền sẽ không là cố ý chứ? Có
phải hay không? Có phải hay không?”
Cổ Trạch Sâm lúng túng quay đầu sang chỗ khác, làm bộ không nghe được câu hỏi của Tâm Nguyệt.
“Sâm, anh thật là đáng yêu, ha ha…”
Cổ Trạch Sâm khẽ vuốt mũi Lâm Tâm Nguyệt, ôm cô cam chịu nói: “Đúng vậy,
là anh cố ý.” Thích một cô gái có tính cách tinh quái, anh chỉ có thể
chấp nhận bị chế nhạo, bây giờ anh cảm thấy may mắn bộ pháp y chỉ còn
hai người bọn họ.
Hiểu lầm được hóa giải, mười ngón tay của hai
người đan chặt vào nhau, tựa như tình cảm của hai người càng ngày càng
bền vững. Vì chuyện này, hai người hiểu rõ đối phương hơn, cũng vì thế
Lâm Tâm Nguyệt mới tránh được một kiếp, đương nhiên cái này để sau hẵn
nói.
Sau khi hóa giải hiểu lầm, hai người mới ung dung đến quán
bar ngồi chơi, đây là lí do vì sao hai người xuất hiện ở chỗ này. Lâm
Tâm Nguyệt nhớ tới chuyện Cổ Trạch Sâm uống dấm liền không nhịn cười
trộm.
“Em cười trộm cả buổi tối rồi, còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ, ai kêu bạn trai em đáng yêu đến thế, nhưng cả buổi tối anh đang tìm ai vậy?”
“Em biết anh đang tìm người à?”
“Anh đừng quên em làm nghề gì. Cả buổi tối anh đều ngó nghiêng khắp quán bar, không cần nhìn cũng biết anh đang tim người.”
“Nếu đã đến thì thuận tiện nhìn một chút.”
“Còn không phải anh đang tìm dê con bị lạc đường sao? Cho dù muốn em giúp
anh dê còn lạc đường thì anh cũng phải nói em biết người anh tìm là ai
chứ.”
“Lợi hại! Là Mon, anh phụ trách chuyện của cô ấy lâu rồi, anh hứa với dì Khanh nhất định đưa Mon về cho bà ấy.”
“Không phải bị em đoán trúng chứ? Anh thật sự đang tìm dê con lạc đường à,
nhìn anh khẩn trương như vậy, người không biết còn nghĩ rằng người nọ là con gái anh đó.” Lâm Tâm Nguyệt rất kinh ngạc, cô biết Cổ Trạch Sâm làm công tác xã hội, không ngờ lại bị cô đoán trúng: “Nhưng tên con dê con
kia sao nghe quen tai quá vậy, hình như Tiểu Nhu có nói qua, Mon? Không
phải là cô gái lần trước hãm hại anh, cô gái xém biến anh thành tên dê
xồm đó à?”
“Ơ, đúng là cô ấy, nhưng sao hai người thân nhau từ
lúc nào, ngay cả chuyện này cô ấy cũng nói em nghe.” Cổ Trạch Sâm rất
kinh ngạc, Lương Tiểu Nhu cư nhiên kể cho Lâm Tâm Nguyệt nghe chuyện
này, anh rất tò mò không biết quan hệ của hai người thân đến mức nào.
“ Quan hệ của bọn em vốn rất tốt, chỉ có anh không biết thôi. Chỉ có anh
trừ làm pháp y anh còn nghề tay trái là tác giả viết tiểu thuyết, lại
còn tham gia làm công tác xã hội hướng dẫn những thiếu niên lầm đường
lạc lối trở về đường ngay, anh đừng ép buộc khiến thân thể mình mệt lả
nhá.” Lâm Tâm Nguyệt quan tâm nói.
“Đừng lo lắng, anh biết sắp xếp mà.”
Lâm Tâm Nguyệt thấy cô gái nhuộm tóc màu xanh lam, tức giận đùng đùng xông
vào đây, nhìn một vòng chung quanh, sau đó căm tức đi tới bên cạnh một
cặp nam nữ trực tiếp tát vô mặt cô gái kia, cô gái kia cũng không vừa,
liền giơ tay đánh lại, cô gái kia còn lôi kéo người con trai đó, điển
hình là tình yêu tam giác, tiếc quá không nghe được bọn họ nói gì, Lâm
Tâm Nguyệt tiếc nuối lắc đầu.
Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt
nhìn chằm chằm phía bên cạnh mình, anh cũng nhìn theo tầm mắt cô, phát
hiện khuôn mặt quen thuộc, lúc thấy cậu con trai kia