
át, mới ổn định lại, thân mình cũng bắt
đầu béo hơn.
Nàng vẫn cho rằng mấy biểu hiện đó liên quan tới tâm tình của mình,
hơn mười ngày, nàng từ chỗ được sủng đến bị hãm hại, bị hắn ngờ vực vô
căn cứ, giống như cảm giác từ trên trời rơi xuống. Cho nên mấy ngày đó,
nàng thủy chung không có gì để ăn, phỏng chừng là như vậy gây sức ép,
làm dạ dày của nàng bắt đầu kháng nghị.
Rót một ly nước mơ, nàng đặt bên môi nhấp qua, cố gắng nhớ lại ngày ở núi Ngọc Phong, hái thuốc, ủ rượu mơ, thổi sáo, nhảy múa, tựa hồ làm gì cũng có thân ảnh của sư huynh.
Nàng nhớ rõ có một lần sư huynh đi lên núi hái thuốc, lúc xuống núi
gặp mưa to, sư huynh cởi áo khoác trên người choàng lên đầu nàng, sau đó lôi kéo tay nàng chạy vào một sơn động… Đó là lần đầu tiên sư huynh hôn nàng, cũng không tính là hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm nhẹ vào môi nàng,
không có bá đạo nóng bỏng như nụ hôn của nam nhân kia, cũng không như
nam nhân kia làm nàng mặt đỏ tim đập. Chỉnh là hơi thẹn thùng, qua mấy
ngày liền quên, có thể là vì nàng đã quen thuộc với sự tồn tại của sư
huynh.
Hôm nay, rượu mơ chua chát, có hương vị của núi Ngọc Phong, cho nên
làm đột nhiên nhớ tới trong sơn động, cái chạm khẽ của sư huynh.
Nàng nhìn hoa tử vi ngoài cửa lay động trong gió, mười lăm năm, nàng
cuối cùng nhìn thấy sư huynh cưới nữ tử khác, một nữ tử thập phần giống
nàng khi trên núi Ngọc Phong. Mặc kệ sư huynh vì sao muốn kết hôn nữ tử kia, hắn cũng đã chặt đứt con đường cuối cùng quay về núi Ngọc Phong
của nàng.
Một trận gió to, cuốn lên tầng tầng cát đất trên mặt đất, hoa tử vi trước cửa sổ kịch liệt lay động.
Nàng kéo áo, mới phát hiện trời đã tối sầm, rất có khả năng sẽ có mưa gió.
“Tỷ tỷ, bên ngoài sắp mưa to.” Tiểu Xu ôm rất nhiều quần áo chạy vào.
“Vậy đừng ra ngoài nữa, hôm nay tối nhanh quá.” Nàng tiếp nhận quần áo trên tay Tiểu Xu, cẩn thận gấp vào.
Tiểu Xu bĩu môi: “Tất nhiên muội sẽ không đi ra, trừ phi muội muốn
người ướt sũng. Nhưng mà vương gia bạc tình kia, mắt thấy trời sắp mưa,
hắn còn lên xe ngựa ra ngoài, không biết có việc gấp gì.”
“Chắc là trong cung xảy ra chuyện.” Ngọc Thanh đáp nhẹ, dù sao cũng
là người của hoàng thất, cuối cùng cũng cùng một nhịp thở với hoàng cung không phải sao.
“Tỷ tỷ đúng là hiểu biết Vương gia đâu.” Tiểu Xu trêu ghẹo,”Ngay cả
giờ phút này Vương gia muốn đi đâu đều biết được. Nhưng mà Vương gia đã
làm một ít chuyện hiểu lầm tỷ tỷ, không thể nói tha thứ là liền tha thứ
hắn.”
Ngọc Thanh hơi dừng tay, có chút cảm giác bị nha đầu này nhìn thấu tâm tư.
Nàng dùng nụ cười yếu ớt che lại cõi lòng, đem quần áo đã gấp cẩn
thận giao cho tiểu nha đầu lải nhải: “Mang đặt vào trong tủ đi, sau đó
cùng tỷ tỷ uống chút rượu mơ được không?”
Tiểu Xu cầu còn không được: “Kia được, Tiểu Xu thích nhất uống rượu
mơ tỷ tỷ ủ, lại là cùng tỷ tỷ uống.” Nói rồi bê quần áo hướng tủ quần áo mà đi.
Còn lại Ngọc Thanh tinh tế rót hai ly rượu mơ.
Một trận gió cuốn mây, chỉ thấy ngày đó trên bầu trời kinh đô đè ép
một đám mây đen rất lớn, ngay sau đó là tiếng sấm chớp xé ngang.
Trên ngã tư đường trống trải xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ của
hoàng thất, tiếng vó ngựa vang lên trên đầu đường trong trẻo nhưng lạnh
lùng, có vẻ dị thường dồn dập.
Nam nhân bên trong xe có một khuôn mặt tuấn tú, con ngươi sâu thẳm
như hồ nước lạnh nheo lại, mày kiếm anh tuấn hình thành một độ cong suy
nghĩ sâu sa, đôi môi mỏng nhếch lên. Lại nhìn kĩ một chút, chỉ thấy
khuôn mặt ẩn ẩn có râu, làm gương mặt thành thục tăng thêm vài phần
hương vị.
Chỉ tiếc, vẻ mặt của hắn rất trầm trọng.
Hắn mới nhận được tin tức của phủ Tông Nhân bên kia, nói là thích
khách duy nhất định lấy lời khai đêm qua đã dùng dược, làm tất cả thị vệ trông coi hôn mê định bỏ chạy.
Dùng thuốc mê? Mang kẻ kia giam giữ vào phủ Tông Nhân, nơi địa lao
thủ vệ nghiêm ngặt, dù là một con muỗi cũng không bay vào được, trừ phi
trong lao có gian tế tiến vào trà trộn, thích khách mới có cơ hội dùng
thuốc mê. Cũng nói không chừng là có người động tay động chân trong bóng tối.
Vì thế, hắn bất chấp sắc trời đột nhiên thay đổi, định đến phủ Tông Nhân.
Hắn đoán, đồng lõa của thích khách sẽ hiện thân giải cứu trong đêm nay.
Đôi mắt sắc bén nheo lại, nháy mắt có thị huyết, bè đảng năm lần bảy
lượt định ám sát hắn, lần này hắn nhất định trực tiếp làm cho bọn chúng
đi địa phủ vui vẻ.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Tông Nhân, hắn cùng Trình Tuấn xuống xe, mới vừa đi vào trong phủ, trời liền mưa to tầm tã.
Bọn họ đi đến địa lao phủ Tông Nhân, tia chớp chiếu sáng thân ảnh cao lớn của bọn họ, tại nơi này, làm cho người ta hơi rùng mình.
Trong lao, thị vệ trông coi tăng lên gấp đôi, chỉ thấy mỗi ngày ttrang bị đầy đủ, mắt nhìn về trước, hoàn toàn cảnh giác.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn liếc qua, đi vào.
Nhà tù giam giữ thích khách kia cách nhà tù của hắn thật sự rất xa,
là một gian nhà tù độc lập âm trầm, bên ngoài, tất nhiên là có một số
lượng lớn thị vệ canh gác không dám có một chút lơi lỏng.
Trong không gian âm u, chỉ thấy tên tù phạm nhàn nhã nằm trên mặt cỏ, khôn