Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326050

Bình chọn: 9.00/10/605 lượt.

ắc chắn ở thiện phòng phía sau.

Từ sau khi ở núi Phương Linh trở về, Tố Nguyệt rất thích ở thiện

phòng, cũng ngày càng lạnh lùng hơn thật nổi lên dáng vẻ người tu hành.

Kỳ thật giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy Tố Nguyệt, cũng là bộ dáng này.

Ít nói chuyện, chưa từng cười, cả ngày một thân áo xám, lạnh lùng

thanh tao, im lặng, không bao giờ…..giống nữ tử thích cười trước kia.

Đối với hắn, thực xa lạ, thực mờ ảo.

Hắn đi tới cửa phòng, quả nhiên đèn bên trong sáng, nữ tử áo xám ngồi dưới ánh đèn, nhắm mắt, trên tay là chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm

niệm phật. khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.

Hắn đứng ngoài cửa, lòng càng phức tạp cùng áy náy, đây là thê tử của hắn, một người vẫn luôn nhã nhặn thanh tao, thích tươi cười.

Hai năm sau, lại trở thành một nữ tử hắn thấy thật xa lạ.

Mà hắn, tình cảm cũng không dành cho nữ tử này nữa.

Đây là ý trời trêu ngươi sao?

Không kinh động tới người bên trong, hắn lẳng lặng như bình thường rời đi.

Lần này, hắn tới Tịch Lạc viên.

Hắn vĩnh viễn nhớ ngày đó, ngày mà nàng rời bỏ hắn, trong nháy mắt, trời đất như tối sầm.

Hắn cưỡi ngựa. điên cuồng đuổi theo dấu vết trên đường, nhưng lại

đuổi không kịp bóng dáng nàng. Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng biến

mất.

Khi gặp lại ở rừng trúc, hắn mới biết được chính mình nhớ nàng như nào, sợ hãi mất đi nàng như nào.

Cuối cùng hắn lại nhìn nam nhân khác ôm nàng vào lòng, biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Tâm hắn như bị phá nát ra, hung hăng đau!

Hắn đi vào thấy trong phòng vẫn y hệt như khi nàng rời đi, thậm chí

cả y phục cũng còn nguyên vẹn, tựa hồ nàng chỉ ra ngoài tản bộ, lập tức

sẽ về vậy.

Hắn lẳng lặng nằm xuống tháp thượng, cố tìm kiếm hơi thở nàng trên chăn đẹm, vạn phần nhớ nhung.

Ngọc Thanh, ta nhớ nàng!

Hắn quả thực yêu nàng sâu nặng quá rồi.

Hắn, thật đáng chết!

Lúc này, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, hắn lập tức bừng tỉnh, hướng tiếng vang kia mà đi theo.

Trên nóc nhà, một bóng đen đang đứng. hắn quay đầu liếc mắt một cái

rồi lập tức nhảy xuống mái hiên, như muốn nói Hoàng Phủ Luật đi theo

hắn.

Hoàng phủ luật trầm mặt, đuổi theo.

Bóng đen dẫn hắn tới một khu rừng ngoài phủ, nhưng không đi vào rừng, mà đứng ngoài bìa, trầm giọng nói:

- Thánh chủ nói tính mạng Lam Điệp tỷ muội không có gì quan trọng.

Nếu ngươi muốn lấy giải dược “phệ tâm đoạt mệnh” dùng chính mạng mình

đổi đi. Chấp nhận không?

- Thật sao?

Hoàng Phủ Luật thản nhiên nói, như hắn đã dự liệu trước được kết quả này. Hắn đứng khoanh tay, gió đêm phơ phất, thôi bay tà áo.

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, thân hình thon dài có chút cô tịch.

- Ngươi đổi hay không? Dùng tính mạng mình đổi?

Hoàng Phủ Luật cười lạnh:

- Làm nhiều việc như vậy, thánh chủ các ngươi đều muốn lấy mạng bổn

vương hay sao? Chỉ cần ả giao ra giải dược “phệ tâm đoạt mệnh”, ta tuyệt đối nguyện ý dùng tính mạng mình để đổi.

Bóng đen rốt cuộc cũng tới gần hắn, lấy một bình sứ nhỏ trong lồng ngực ra, nói:

- Đây là giải dược, thân vương gia ngươi tốt nhất đừng quên nhũng lời đã nói hôm nay. Chờ ngươi kiểm tra xem thuốc này là thật hay giả xong,

thánh chủ sẽ tự tay đến lấy mạng ngươi.

Nói xong, hắn lấy trong áo ra một viên thuốc đen như mực :

- Viên thuốc này sẽ khống chế ngươi, đề phòng ngươi nuốt lời.

Hoàng Phủ Luật tiếp nhận, không do dự nuốt vào.

Hắc y nhân vừa nhìn thấy, mới yên tâm giao bình sứ trong tay cho Phủ Luật, sau đó phi thân ẩn vào trong bóng đêm.

Lại một chén thuốc bổ nữa, Ngọc Thanh dùng thìa uống, lại cuối cùng không cho vào miệng.

Mỗi ngày đều uống thuốc, nàng ngửi thấy mùi là muốn nôn rồi. nhưng lại cố uống hết, dù sao đây cũng là tâm ý của di nương.

- Tỷ tỷ, tranh thủ lúc còn nóng uống hết đi, như vậy đứ nhỏ trong bụng sẽ phát triển khỏe mạnh a.

Tiểu xu ở bên cạnh đốc thúc.

Ngọc Thanh nở nụ cười, tiểu nha đầu này mỗi ngày đều lấy đứa nhỏ để giục nàng uống xong.

Nàng khẽ vuốt lên bụng, trên mặt tràn đầy yêu thương.

Tần đại ca nói đúng, nàng không nên bức bách mình quá, nàng không

thèm nghĩ đến nữa, toàn tâm toàn ý nghĩ đến đứa nhỏ, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

- Tiểu xu, hôm nay Tần đại ca không tới sao?

Tần đại ca mỗi ngày đều tới trò chuyện cùng nàng.

Nàng cầm lấy thìa, rốt cuộc cũng đưa lên miệng

- Chắc có mà, Tiểu Xu nghĩ là đến muộn thôi. Tỷ tỷ, người nhớ trang chủ sao?

Tiểu xu trêu nghoẹo nàng, đáy mắt có ý cười.

- Hắn hay đến uống rượu mơ cùng ta mà, hôm nay ta muốn uống với hắn hai chén.

Ngọc thanh cười yếu ớt, buông thìa trong tay vào cái bát không.

- Xem ra rốt cuộc ta cũng hoàn thành “công việc” rồi. Tiểu xu có thể đến bẩm báo với di nương rồi đấy.

- Được, ngày mai lại uống tiếp nha tỷ.

Tiểu xu lưu loát thu dọn chén đĩa, còn dặn thêm một câu:

- Phượng di nương còn nói, tỷ uống xong rồi thì đi nghỉ đi.

Sau đó cười xấu xa một tiếng, bưng bát đi ra ngoài.

Ngọc Thanh nhăn mặt, lại đi nằm ư? Nàng sẽ trở thành heo mất.

Vì thế nàng đứng lên, đi ra hành lang, lẳng lặng nhìn phiến hoa đẹp đẽ trước mắt.

Chiếc lá xanh khẽ rung, không ai biết, lúc này nàng đang nhớ tới nam nhân kia.

Cho nên nàng thực