
không đuổi kịp cái kia kiên định của nữ tử kia.
Ba canh giờ sau, bọn họ đứng trước ở phiến rừng rậm quỷ bí kia.
Tần Mộ Phong nhìn nữ tử khẩn trương bên cạnh, chính mình cũng có chút lo lắng:
- Muốn đi vào sao?
- Phải. – Ngọc Thanh kiên định nói.
Tuy rằng vì chuyện lần trước trải qua sẽ để lại di chứng, nhưng lần
này nàng cam tâm tình nguyện chịu đựng, xâm nhập phiến đầm lầy kia.
Nàng quay đầu lại đối Tần Mộ Phong nói:
- Tần đại ca, ngươi ở lại bên ngoài. Ta không thể liên lụy tới ngươi.
- Ngọc thanh, không cần nói như vậy.
Tần Mộ Phong bước nhanh tiến tới, một phen nắm lấy tay nàng, đem nàng hướng tới phiến sương mù kia.
Thoáng chốc, bọn họ lại bị lạc tại phiến màu trắng sương mù kia, không có phương hướng.
- Bạch tiền bối, ta là Tô Ngọc Thanh, lần trước đã từng tới nơi này, thỉnh ngài đi ra gặp ta. Ta có chuyện trọng yếu tìm ngài.
Ngọc thanh đứng ở tại chỗ, lớn tiếng hướng bốn phía kêu to.
Nàng tin tưởng lão phụ nhân kia thủy chung là ở chỗ tối nhìn bọn hắn chằm chằm , tựa như lần trước vậy.
Trong sương mù mênh mông, chỉ nghe, nhìn thấy loài chim bị kinh động mà bay đi.
- Bạch tiền bối…
Bốn phía chính là quanh quẩn thanh âm của bọn họ.
Nửa ngày, bốn phía vẫn là không có một tia động tĩnh.
- Ngọc Thanh, nàng vẫn là không muốn gặp chúng ta. – Tần Mộ Phong có chút thất vọng.
- Bạch tiền bối…
Ngọc Thanh chưa từ bỏ ý định, nàng bắt đầu hướng chung quanh đi lại, dưới chân mặt đất sâu cạn không đồng nhất.
Tần Mộ Phong nắm lấy tay nàng:
- Đừng đi loạn, nơi này có đầm lầy.
Ngọc Thanh thấp giọng, nói nhỏ:
- Nàng thật sự không muốn gặp ta sao? Chỉ cần nàng cứu Luật, ta nguyện ý ở trong này bồi nàng quãng đời còn lại .
Tần Mộ Phong đau lòng, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, không cho nàng đi lại lung tung, hắn khàn giọng:
- Đừng như vậy, Ngọc Thanh. Nếu muội bồi nàng ở trong này vượt qua
quãng đời còn lại, Luật hắn làm sao bây giờ? Hắn dùng tánh mạng đổi lấy
mạng của muội mà.
Ngọc thanh đem trán tựa ở trong lồng ngực hắn, nghẹn ngào ra tiếng:
- Nhưng ta càng không thể trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt ta chết đi, ngươi biết không?
Tần Mộ Phong vỗ về sợi tóc của nàng.
- Ta biết, ta biết. . . . . .
Hai người đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, đột nhiên bên cạnh
một trận động tĩnh, mờ mịt sương mù có vài thứ gì đó bay lên không mà
đến, cũng có có vài theo bụi cỏ thoát ra.
Tần Mộ Phong cả kinh, đem Ngọc Thanh bảo hộ ở sau người, lại bị thứ gì đó bức lui từng bước.
Một sợi dây mây tha Ngọc Thanh hướng trong bụi cỏ mà đi, Tần Mộ Phong phi thân tiến lên, chỉ còn thấy được thân ảnh mơ hồ của nàng.
- Người đâu mau tới, bụng ta đau quá!
Nàng ôm bụng, kinh hoàng phía ngoài cửa quát to, đau tới mức nàng không thể đi lại tới nửa bước.
- Đau. . . . . .
Trận đau đớn mãnh liệt kia khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
thoáng chốc trắng bệch , thanh âm cũng trở nên hỗn loạn, nức nở.
- Người đâu mau tới.
Nàng kinh hoàng nhìn cửa, cố gắng nói to lên, lại thủy chung gọi không đến một người xuất hiện.
Nàng nức nở hướng cửa mà đi, kéo theo đau đớn trong bụng bước một gian nan hướng cửa mà đi.
- Người đâu mau tới, bụng của ta đau quá!
Bên ngoài không có nửa điểm thanh âm, chỉ có tiếng thống khổ nức nở của nàng quanh quẩn.
Nàng toàn thân lạnh lẻo, ôm bụng nằm trên mặt đất, miệng vẫn không chịu buông tha, kêu cứu:
- Mau tới đây. . . . . .
Lúc này ngoài cửa có một tiếng vang nhỏ, một đôi giầy thêu xâm nhập vào tầm mắt gần như tuyệt vọng của nàng.
Nàng hai tròng mắt chợt sáng lên:
- Mau cứu ta, bụng của ta đau quá. . . . . .
Lại nhìn đôi giầy thêu, thanh âm hướng chủ nhân của nó mà cầu cứu.
Thật không ngờ, người tới lại là kẻ đã theo Mạnh Tố Nguyệt mất tích, mặt lạnh Thu Phính!
Lúc này, nàng ta trên khuôn mặt lạnh lẻo che kín vẻ âm độc, cười lạnh:
- Ngươi dù kêu vỡ yết hầu, bên ngoài cũng sẽ không có người đáp lời
ngươi một tiếng , bởi vì này nha hoàn đều bị ta đánh hôn mê bất tỉnh! Về phần Vương gia, lúc này đang chuẩn bị lên núi tìm tiểu thư, ha ha!
Nàng ta lại cười lạnh một tiếng, đột nhiên đối với Ngọc Thanh đang ôm bụng đạp một cước.
- Ngươi chuẩn bị đi tìm chết đi, tiện nhân!
- A!
Ngọc Thanh đau đớn toàn thân, nàng cắn răng:
- Vì cái gì phải đối với ta như vậy?
Vẫn là cực lực che chở bụng.
- Vì cái gì? Ngươi còn hỏi ta vì cái gì?
Thu Phính tới gần nàng, hai mắt nheo lại:
- Lúc trước nếu không phải ngươi, tiểu thư cũng sẽ không nhảy sông tự vận. Không đúng, tiểu thư không phải chính mình đi nhảy sông tự vận, mà là do ngươi tiện nữ nhân ném vào sông Ngọc Hà. Hôm nay phụ thân tốt của ngươi chính là đem âm mưu năm đó toàn bộ khai ra , hướng toàn bộ thiên
hạ bại lộ sự ngoan độc của ngươi, lúc trước ngươi dám đối với tiểu thư
như vậy! Ngươi đúng là nữ nhân ngoan độc!
Nàng nắm lấy tay Ngọc Thanh, quát:
- Hôm nay ngươi lại cướp đi Vương gia, bức tiểu thư đi. Ngươi có biết tiểu thư yêu Vương gia cỡ nào sao? Nàng có thể vì Vương gia, nhịn xuống đau đớn, vì Vương gia sinh hạ tiểu thế tử. Tiểu thư nàng sợ đau như
vậy, không thích tiểu hài tử; vì Vương gia, tiểu thư nàng bức ch