
ính mình đi thích lê hoa, vì Vương gia, nàng trong ban đêm vụng trộm khóc.
- Tiểu thư cùng Vương gia đã từng ân ái biết chừng nào, lại bởi vì
ngươi tiện nữ nhân này xuất hiện, tiểu thư hiện tại muốn xuất gia. . . . . .
Nói xong, nàng đối với Ngọc Thanh cuồng loạn nắm lấy tóc đánh tới.
Ngọc thanh ôm bụng, đã đau tới thần trí mất hết.
- Đừng, không cần thương tổn hài tử của ta!
Nàng khàn giọng, bất chấp da đầu đau đớn, vẫn liều mạng che chở bụng.
Bởi vì giờ phút này, nữ nhân điên cuồng kia đã đối với bụng của nàng đá một cước.
- Nói cho ngươi, đứa nhỏ này của là không bảo đảm.
Thu phinh dừng lại cuồng loạn, mắt lóe lên tia độc ác:
- Mấy ngày trước đây, ta sớm ở trên lược ngà voi của ngươi sơ tẩm
“Tây Vực hồng hoa”! Ngươi không biết, ngươi đã nhiều ngày chải đầu như
vậy, sớm làm cho độc dược theo tóc của ngươi tiến vào trong cơ thể. Ha
ha. Trong bụng ngươi, hiện tại không chừng đã là tử thai!
- Ngươi. . . . . .
Ngọc thanh đã là vô lực nằm trên mặt đất, cuộn chặt thân mìn , toàn thân lạnh thấu.
- Tiểu thư tâm rất thiện lương, cho nên mới để tiện nữ nhân như
ngươi cướp đi Vương gia. Hôm nay, ta nhất định phải vi tiểu thư đòi lại
những gì ngươi hướng nàng chịu tội.
Nói xong, trong mắt Thu Phính lại hiện lên một tia âm độc.
Nàng một tay ôm lấy người Ngọc Thanh, lưu loát phi thân lên mái hiên, phi thân đi, đã biến mất ở trong màn đêm.
Mà lúc này, Hoàng Phủ Luật thúc ngựa gấp rút đi trên đường tới Phượng Linh sơn.
Lúc này giục ngựa chạy vội, Hoàng Phủ Luật quả thật là vội vàng , bởi vì hiện tại có một việc càng cấp bách đang chờ hắn quay về phủ.
Hoàng hôn, hắn giục ngựa chạy như điên, quả thực ở Phượng Linh sơn tìm được Tố Nguyệt.
Lúc ấy Tố Nguyệt quỳ gối trong đại điện, thỉnh cầu Tịnh Minh đại sư cho nàng quy y.
Khi hắn xuất hiện ở đại điện, Tịnh Minh đại sư chỉ nói câu
- Chờ trần duyên tẫn, lại đến nhập môn.
Sau đó liền rời đi đại điện. Mà Tố Nguyệt đang quỳ gối, rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt ưu tư.
Hắn tức khắc dẫn theo Tố Nguyệt xuống núi, lại giữa đường gặp gỡ Trình Tuấn.
Nghe Trình Tuấn bẩm báo lại, hắn mới biết được tình thế nghiêm
trọng. Vì thế hắn ra roi thúc ngựa, một đường hướng vương phủ tiến đến.
Lúc này, hắn thầm nghĩ nhanh lên nhìn thấy Ngọc Thanh đang chờ hắn ở
vương phủ. Nếu trì hoãn, Ngọc thanh thực có thể sẽ gặp nguy hiểm tới
sinh mệnh.
Hắn lo lắng, cưỡi ngựa vù vù mà đi, bên cạnh tất cả thanh âm đều là gió.
Hắn ôm sát Tố Nguyệt phía trước, ôm chặt lưng ngựa, ở trên đường phi nước đại mà đi.
Mà Ngọc Thanh bị nhốt tại trong phòng Hứa Tình nhân, đã bị nam nhân
kia thô bạo ôm tới trên giường, nam nhân kia như dã thú bàn xé rách quần áo của nàng.
Nàng khóc to, tay nhỏ bé như châu chấu đá xe cố gắng ngăn cản hành vi thô bạo của nam nhân , trong thanh âm có tuyệt vọng.
Trà lâu này không ai có thể cứu nàng, mà ngươi có thể cứu của nàng, lại ở trước mắt nàng ôm nữ tử khác vội vàng mà đi.
. . . . . . . . . . . .
Bên ngoài, Hứa tình nhân đứng ở ngoài cửa cười trộm, hé ra khuôn mặt kiều mỵ đầy đắc ý.
Phòng trong nữ tử kêu lên đầy thê lương, nàng càng cao hứng.
Nàng chính là muốn nhìn xem cái nam nhân kia còn muốn đem nữ nhân này trở thành bảo vật nữa hay không?
Nàng chính là muốn làm cho nữ nhân này nếm thử, thế nào mới thực là
tư vị. Nàng muốn cho nàng ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Cầm khăn cười duyên, cho đến một áo lam nữ tử đi qua, nàng mới che
lại một chút đắc ý. Sau đó thần thái tự nhiên đứng ở cửa, một thân phòng bị.
Lam Tâm Mị vốn là đến Vạn Hoa Lâu cùng ma ma bên này hợp tác sinh ý
(ý tốt) , đi ngang qua sương phòng này hẻo lánh liền nghe được trong
phòng truyền đến nữ tử thất thanh, mà một hoa nương lạ mặt đứng ở cửa
đối nàng cười lạnh.
Kinh doanh hoa lâu mấy năm nay, nàng tất nhiên là hiểu được một ít.
Nghe này thanh âm nữ tử phòng trong, liền biết là nữ tử đàng hoàng bị bắt buộc.
Nàng làm mụ mụ cũng có nguyên tắc, chính là tuyệt không bắt buộc các
cô nương tiếp khách, bán mình, toàn bộ theo bọn họ tự nguyện, mà này
cũng là ý tứ của Tần đại ca.
Lần trước ở Y Hồng lâu phát sinh khách rượu xúc phạm tới nữ nhân của
Tứ vương gia, Tần đại ca đã cho tên nhà giàu công tử kia một trận, nếm
mùi đau khổ, dùng để cảnh cáo rượu khách sau này. Vì thế, lâu của bọn
họ cũng dần gió êm sóng lặng.
Về phần chuyện của Vạn Hoa lâu, mặc dù có chút không quen nhìn, cũng
không quen mắt nữ tử cười lạnh, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà khác,
nàng không nghĩ muốn nhúng tay vào.
Mấy năm nay, nàng sớm học được như thế nào sinh tồn, không nên quản chuyện nàng kiên quyết sẽ không quản.
Nàng lạnh lùng liếc mắt một cái hoa nương kia, đang chuẩn bị rời đi,
lại đột nhiên nghe được bên trong cánh cửa nữ tử hô lên một tiếng:
- Hoàng Phủ Luật, mau tới cứu ta!
Sau đó lục tục truyền đến tiếng nữ tử kia khàn khàn kêu cứu.
Nàng cả kinh, mới phát hiện thanh âm này có chút quen tai.
Nàng quay đầu hỏi nữ tử kia:
- Người trong phòng là ai?
Hứa Tình Nhân kiều mỵ cười, lành lạnh nói:
- Ngươi nói là ai? Tại nơi yên hoa này, ngươi nói có thể có chuyện gì, đừng ngạc n