
g phủ đó…
Sư huynh mà nàng yêu sâu đậm… nhất định cũng sẽ chấp nhận đứa nhỏ này.
Nghĩ đến đây, lòng nàng trở nên kiên định. Nếu đã quyết định như vậy, nàng phải kiên trì theo đuổi đến cùng.
Nàng nhìn Dung Phượng Nương đang lo lắng, an ủi nói “Mong muốn cả đời này của Ngọc Thanh là được gả cho sư huynh, cho nên coi như con chăm
sóc đứa nhỏ là báo đáp chủ nhân thân mình này, cám ơn nàng ấy đã cho
Ngọc Thanh có một cơ hội sống lại.”
Dung Đại Nương nhìn Tô Ngọc Thanh đầy vẻ quyết tâm, bất đắc dĩ nói
“Nếu Thanh nhi đã hạ quyết tâm như vậy, ta cũng không can thiệp nữa. Ta
chắc chắn sẽ đưa con về Núi Ngọc Phong an toàn. Tối nay con nghỉ tạm
trước đi, ngày mai ta để con đi.”
“Dạ.”
Chiếc xe ngựa đơn giản lăn bánh trên đường. Đầu xe là một tiểu tử
dùng roi da điều khiển ngựa. Bánh xe nghiền xuống đất làm bụi cát bay
đầy trời.
Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi ngồi trong xe, nhìn cảnh vật càng lúc
càng xa, trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng. Cuối cùng nàng đã có thể quay về Núi Ngọc Phong, nhưng cũng phải chia tay người thân vừa
mới gặp lại, và Tiểu Xu – tỷ muội tốt nhất và cũng là duy nhất của nàng. Hành lý bên cạnh là do bác và Tiểu Xu đã chuẩn bị kĩ càng cho nàng, mà
người ngồi trước xe, là Tông đại ca, con nuôi của bác. Tính ra, nàng
phải gọi hắn một tiếng Tông biểu ca. *Biểu ca là anh họ dey ạ ^^*
Tông biểu ca là người đưa nàng quay về Núi Ngọc Phong. So với lần
trước tự lực, lần này có Tông biểu ca làm bạn, nàng quay về Núi Ngọc
Phong cũng an tâm hơn nhiều.
Xe ngựa đi càng lúc càng xa, xung quanh cũng càng lúc càng hoang vắng.
Từng ngọn núi cao ngất lởm chởm đá nhọn, rừng rậm hoang sơ, trên
đường không thấy một bóng người, chỉ nghe tiếng vó ngựa chậm rãi nện
xuống đường.
Tô Ngọc Thanh vén rèm xe lên, trong lòng không khỏi bất an lo lắng.
Ở đây thật hoang vu hẻo lánh, không khỏi làm cho người ta có cảm giác bất lực đáng sợ.
Nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt, lòng nàng mới kiên định một chút.
Cuối cùng, cũng có người bảo vệ nàng.
Xe ngựa đang chạy nhanh dần dần chậm lại. Dung Danh Tông thúc giục
như thế nào, con ngựa cũng không chịu tiến lên trước nửa bước, sợ cánh
rừng rậm rạp trước mặt.
Dung Danh Tông nhướn mày, nói vọng vào trong xe “Biểu muội, ta xuống
xem tình hình thế nào.” Sau đó, hắn nhảy xuống ngựa, đi về phía trước dò xét.
Tô Ngọc Thanh ngồi trong xe, mặc dù không xuống, nhưng cũng cảm nhận được khu rừng này thật quỷ dị.
Đại thụ dày đặc chen chúc, cỏ dại mọc um tùm, thật là rậm rạp điên
cuồng. Phóng mắt nhìn vào sâu bên trong, từng khoảng từng khoảng sương
mù trắng xóa dày đặc lượn lờ, khiến người ta có cảm giác như địa ngục
thăm thẳm, một khi đã bước chân vào vĩnh viễn cũng không thể thoát ra.
Rừng rậm quỷ bí yên tĩnh, chỉ cần có loài chim bay qua, cũng có thể
khiến cho con người ta run như cầy sấy.
Con ngựa sợ hãi không dám tiến tiếp. Trước mặt, rõ ràng là một đầm rồng hang hổ.
Dung Danh Tông bước lên trước mấy bước, gương mặt tràn đầy sự lo
lắng. Muốn đến Núi Ngọc Phong, bắt buộc phải đi qua khu rừng này. Nói
cách khác, đây là con đường duy nhất đến Núi Ngọc Phong. Nơi đó hẻo
lánh, xa cuối chân trời, tận biên cương đất nước, người dân rất ít khi
bén mảng tới.
Cho nên đường đi hoang vắng hoàn toàn dễ hiểu.
Dung Danh Tông bất đắc dĩ quay trở lại xe, chuẩn bị tính toán cách
khác. Đã thấy nữ tử bên trong xe đi ra, tố y phiêu phiêu, tóc đen bay
múa, giống như tiên tử đứng trước mặt hắn.
Biểu muội xinh đẹp như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Hắn tự biết mình là trẻ mồ côi. Năm ấy mười tuổi, mẹ nuôi lưu lại,
nuôi dưỡng tên ăn mày là hắn. Mà mẹ nuôi cũng không có cha mẹ, không có
phu quân, không có con cái, nên hắn và mẹ nuôi sống nương tựa lẫn nhau
đã mười năm. Cũng thật không ngờ, ba ngày trước, mẹ nuôi đột nhiên dẫn
tới trước mặt hắn một nữ tử ôm theo một đứa nhỏ, nói là biểu muội của
hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ nàng là tiên nữ trên trời.
Đây là một ấn tượng khó có thể diễn tả bằng lời. Không phải hắn chưa
từng gặp qua nữ tử xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của biểu muội quả thật là độc
nhất vô nhị, phiêu diêu tự tại. Hắn đã bị vẻ đẹp cảu nàng chinh phục.
Vẻ đẹp của nàng, không vương chút tục khí, mà như giọt sương ban
sớm, trong sáng thuần khiết tựa ngọc quý, ngập tràn linh khí. Đặc biệt
là đôi mắt trong suốt kia, ôn nhuận hơn trân châu, tựa như mặt hồ phẳng
lặng làm mê đắm lòng người.
Cho nên, hắn vẫn không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ dám nhìn vào giữa
hai hàng lông mày, nói nhỏ “Biểu muội, chúng ta nghỉ tạm một chút. Khu
rừng này quá quỷ dị, chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn.”
Tô Ngọc Thanh nhìn cánh rừng trước mặt, lại nhìn sắc trời, buồn bã.
“Đã không còn sớm, chúng ta trì hoãn như vậy có ổn không?” Cánh rừng này, chỉ sợ ban đêm còn đáng sợ hơn…
Nhìn biểu ca vẫn còn xa lạ, thấy sầu lo trên mặt hắn, tim nàng lạnh
đi vài phần. Quay về Núi Ngọc Phong, phải trải qua rất nhiều gian nan
sao? Nếu quả thực chỉ có đường này mới có thể quay về Núi Ngọc Phong, dù có nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng phải xông vào một lần.