
t vội vàng đi đến, la lên:
- Ngọc vương phi, ngoài cửa có nam tử tên Dung Danh Tông nói muốn gặp ngài.
Tô Ngọc Thanh kinh hãi, vội vàng hướng cửa lớn Vương phủ mà đi. Đi được vài bước, đột nhiên bị Thu Phinh ngáng đường.
- Ngọc vương phi, Vương gia ra lệnh, ngài không thể ra khỏi phủ.
Tô Ngọc Thanh giận tái mặt:
- Làm càn, ai cho ngươi lá gan dám ngăn đường của ta!
Nam nhân kia quả thật muốn giam lỏng nàng, còn phái một tiểu tỳ làm mọi cách mọi nơi giám sát nàng.
Trước kia, nàng không muốn cùng tỳ nữ này so đo, nay thật vất vả mới có
tin tức biểu ca, sao có thể tiếp tục để Thu Phinh ngăn cản được?
- Là Vương gia phân phó nô tỳ hầu hạ Ngọc Vương phi. Ra phủ sợ có gì bất trắc, Ngọc vương phi tốt nhất không nên ra ngoài. - Thu Phinh vẫn ngăn
cản Ngọc Thanh, không chút lơi lỏng.
Tô Ngọc Thanh lạnh lùng cười một tiếng, đẩy tiểu tỳ vô lí ra, đi lên
phía trước, cước bộ nhẹ nhàng thanh thoát. Nào ngờ, Thu Phinh còn nhanh
hơn nàng, điểm nhẹ vài mũi chân, đã đứng chắn trước mặt Tô Ngọc Thanh.
- Ngọc Vương phi, thứ lỗi cho nô tỳ đắc tội! - Thu Phinh chắn trước mặt nàng, lần này còn lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh kinh ngạc một chút, sau khi vận khí đan điền, lấy khinh công chạy vội về phía trước.
Thu Phinh nhanh chóng đuổi kịp bóng dáng màu tím, xuất chưởng từng bước bức lui Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh không kịp trở tay, lui lại từng bước. Nàng lạnh lùng nhìn Thu Phinh, nhìn đôi mắt lạnh như băng kia, rốt cuộc cũng hiểu nam nhân kia
phái một người lợi hại như thế nào bên cạnh nàng.
Lúc này đầu vai đột nhiên đau đớn, Ngọc Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn cánh cửa chỉ cách có gang tấc, nhẹ bước về Tịch Lạc viên.
- Ngọc vương phi, để nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ. Đêm đã khuya. - Thu Thủy nhìn nữ tử trầm tư bên ngọn đèn nhỏ, nhẹ giọng nói.
Ngọc vương phi đã giữ nguyên tư thế này vài canh giờ, bất động không nói, chỉ chống cằm trầm tư.
Hàng lông mày của nàng hơi nheo lại, làn môi mềm mại đã bị hàm răng cắn
đến có dấu vết, đủ thấy nàng đang sầu lo ra sao. Thu Thủy biết, Ngọc
vương phi đang lo lắng cho nam tử tên Dung Danh Tông kia. Nhưng chỉ sợ
Ngọc vương phi đi ra ngoài gặp một nam tử, sẽ không tránh khỏi lời đàm
tiếu.
- Vương gia hôm nay hồi phủ sao? - Nữ tử rốt cục mở miệng.
Thu Thủy cười khẽ nói:
- Ngọc vương phi đã nhớ Vương gia rồi sao? Mới một ngày không gặp tựa
như cách tam thu! - Thu Thủy đi tới nhẹ nâng nữ tử bên cạnh bàn, đi tới
bên giường.
- Vương gia bây giờ còn chưa hồi phủ, Ngọc vương phi, thương thế hiện tại của ngài còn chưa khỏi hẳn, từ từ tĩnh dưỡng mới tốt.
Ngọc Thanh cười không nói, cởi áo ngoài, ngồi lên giường, để Thu Thủy
giúp nàng mặc một chiếc áo màu đỏ bằng gấm thêu hình uyên ương.
- Ngọc vương phi, đêm qua người cùng Vương gia trốn đi đâu? Để nô tỳ tìm mãi, nghĩ người cùng Vương gia đã bị thích khách bắt đi. - Thu Thủy nhẹ nhàng treo áo ngoài của Ngọc Thanh lên giá áo, tiếp tục nói:
- Ngọc vương phi, dấu hồng trên người ngài có từ đêm qua sao? Rất giống trước kia ngài đi tới phòng Vương gia có.
Ngọc Thanh khẽ chột dạ vụng trộm xiết chặt góc chăn, hơi xoay người vào bên trong, nói nhỏ:
- Thu Thủy, ngươi đi nghỉ đi.
- Dạ, Ngọc vương phi, Thu Thủy đi xuống.- Thu Thủy cẩn thận hạ sa trướng, rồi lui ra ngoài.
Lúc này có một thủ vệ tiểu nha đầu đi tới, cầm trong tay phong thư, cung kính trình lên:
- Ngọc vương phi, đây là thư của người.
Thu Thủy cầm lấy, tiểu nha đầu liền lui xuống.
Tô Ngọc Thanh ngồi dậy, mở ra, mắt lập tức sáng lên. - Thu Thủy, giúp ta một một chút được không? - Ngọc Thanh ngồi dậy, bước xuống giường.
Nàng mặc áo ngoài, đem tóc dài vấn lại, sau đó cầm một cái áo choàng màu tố.
- Ngọc vương phi, ngài phải đi ra ngoài sao? Thu Thủy la hoảng lên.
Ngọc Thanh vội bịt cái miệng nhỏ của Thu Thủy, đỡ nàng lên giường:
- Ngươi nằm ở nơi này, che giấu giúp ta.
Nha hoàn Thu Thủy tâm trạng bất an bị Tô Ngọc Thanh đẩy lên giường, vẻ mặt sợ hãi, nói:
- Nô tỳ không dám…
Ngọc Thanh đặt tay lên vai nàng:
- Muội muội ngoan, tỷ tỷ lần này rất vội, giúp ta được không? Ngươi chỉ
cần nằm ở nơi này ngủ, không lên tiếng là được. Ta sẽ mau chóng trở về.
Nói xong, nàng thổi tắt nến, cầm lấy áo choàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Trang viên hoàn toàn yên tĩnh, nàng lẳng lặng liếc nhìn phòng Thu Phinh, đi nhanh ra khỏi viên. Chui vào một đường mòn bí ẩn trong rừng trúc,
hướng cửa sau Vương phủ mà đi. Thân ảnh của nàng vừa mới biến mất, cửa
phòng Thu Phinh bị người bên trong mở ra. Nữ tử nhẹ nhàng ra ngoài, đến
phòng Tô Ngọc Thanh.
Nàng mở một lỗ nhỏ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong, thấy có người nằm trên giường, mới yên tâm quay lại phòng mình.
Bên này, Ngọc Thanh cố gắng xuyên qua khu rừng âm trầm. Đến lúc ra khỏi
rừng, nàng dừng bước, cảnh giác né tránh thị vệ tuần tra, lén lút chạy
đến cửa sau.
Cửa sau tuy có chút vắng vẻ, nhưng vẫn có thị vệ canh gác.
Nàng nhớ tới lần trước chạy trước đây, trực tiếp từ tường nhảy ra, gây
tiếng động quá lớn, cho nên mới bị Hoàng Phủ Luật phát hiện. Nàng nép
vào góc tường, sau đó khom người nhặt hai cục đá, ném ra p