
biểu hiện ý đến Hàn Dao là “Cha gửi lời xin tha thứ.” Dù thế nào, nàng cũng hi vọng cha mẹ có thể vui vẻ hòa thuận. Tuy nói, giờ xem tình hình của họ, đã không thể hòa thuận nữa. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, vốn không nên để oán hận của họ sâu thêm vài tầng nữa mới là đạo lý. Dù Tần Bái Lâm có trốn tránh làm mọi người tổn thương thế nào, hiện giờ nàng cũng chỉ có một khát vọng là chữa bệnh cho ông. Hàn Trí Viễn bên kia nhận được mail xong thì không có tin tức gì nữa, Tần Mạt đoán không ra phản ứng của họ, cũng không vội vã đi hỏi, việc này tạm thời đặt xuống, chỉ mong Hàn Dao có một ngày sẽ đáp lại mới coi là có tiến triển. Nhưng trong lòng Tần Mạt đã hạ quyết tâm, nếu Hàn Dao không chịu tha thứ cho Tần Bái Lâm, đến kỳ nghỉ đông nàng cũng phải đến Anh một chuyến. Nàng không phải muốn đi để làm thuyết khách, chỉ muốn làm một việc hiếu đạo cơ bản của người con. Ngày thứ hai lớp Tần Mạt không có hai tiết đầu, Phương Triệt lái xe đưa nàng về trường, vừa đến đúng tiết thứ ba. Tần Mạt đi nhanh đến phòng học, sách cũng không mang. Phương Triệt liền đi cạnh nàng cho đến cửa phòng, Tần Mạt mới phản ứng kịp: “Anh muốn lên lớp cùng em à?” Dọc theo đường đi tâm sự nàng nặng nề, phản ứng cũng chậm nửa nhịp hơn bình thường. Khóe miệng Phương Triệt nhếch lên, lại dắt tay nàng, kéo nàng tìm một chỗ gần hàng trước ngồi xuống: "Ôn lại cảm giác nghe giảng một chút." Lúc này còn chưa vào lớp, trong phòng học có hơi ầm ầm, nhưng nói tóm lại hàng trước vẫn yên tĩnh hơn hàng sau. Tần Mạt bật cười: "Anh còn chưa tốt nghiệp mà, nói cứ như là đã nhiều năm không đi học rồi." Phương Triệt gật đầu, dáng vẻ ưu tư: "Đúng vậy, thời gian làm ở phòng thí nghiệm quá nhiều, bây giờ lại còn làm cho công ty TE, sao còn có thể trải nghiệm lại niềm vui của việc trốn tiết?” Tần Mạt thu nụ cười lại, lật tay nắm chặt Phương Triệt tay, trong lòng vì khổ cực của hắn là cảm thấy thương tiếc. "Kiến thức phương diện máy tính em dốt đặc cán mai." Tần Mạt thấp giọng nói: "Cũng không biết phần mềm trò chơi là gì?" "Không phải rất khó đâu." Phương Triệt cười nhạt nói: "Chỉ lần này phải làm thực nghiệm về NPC, cho nên hơi khó. Nhưng chỉ cần có tiến triển, cũng sẽ có hứng thú. Nếu như em có hứng thú, có thể đến Thanh Sơn chơi thử nghiệm, anh sẽ dẫn em đi cửa sau, thế nào?” KTần Mạt cong lên: "Phương Triệt, em có vô dụng đến mức để anh dẫn cửa sau không?" "Cũng khó nói." Đuôi lông mày Phương Triệt hơi nhíu, "Thật ra trước giờ anh chưa bao giờ dẫn cửa sau cho người khác, nếu để một người ngu ngốc đi vào, danh dự của anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn." Tần Mạt trực tiếp nằm bò trên bàn, không nói chuyện, chỉ nói thầm trong lòng: "Quả thực còn ghê gớm hơn ba năm trước, khi đó chỉ là lời nói ác độc, bây giờ còn là chỗ nào cũng đả kích người được." Phương Triệt mỉm cười nhìn nàng bên cạnh, một bên đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, đáy lòng lại lặng lẽ thả lỏng: “Không biết chuyện ngày hôm qua có thể để lại cho em bóng ma gì, bây giờ mà tức giận, còn tốt hơn nghĩ ngợi lung tung.” Tần Mạt thật ra không tức giận, chỉ là không biết nên nói gì. Như là trong vô tình, sự va chạm giữa nàng và Phương Triệt đã thay đổi. Trước kia nàng cảm thấy Phương Triệt còn thiếu niên, phần lớn thời gian đều coi là một cậu nhóc, mà không biết bắt đầu từ lúc nào hắn đã bắt đầu chăm sóc nàng, thậm chí ngay cả khi xoa đầu nàng cũng thể hiện sự an ủi. Tưởng tượng như vậy, Tần Mạt lại cảm thấy không cam tâm. Nàng bỗng nâng người lên, hai tay vừa nhấc liền lao vào đầu Phương Triệt, sau đó vò rối tóc hắn, trên miệng còn mỉm cười nói: "Tiểu Phương đồng học, đợi lát nữa vào tiết nên lắng tai nghe giảng nhé, nghe tốt thì tiên sinh mua kẹo cho." Phương Triệt yên lặng đưa tay, từ từ kéo hai tay Tần Mạt xuống, lại rất dịu dàng nói: "Anh phải th đổi phần thưởng, có thể không?" Tần Mạt lại cảm thấy trái tim mình như có tơ nhện đang vương, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị hỏi Phương Triệt muốn phần thưởng gì, bên kia Phương Triệt bỗng có người ngồi xuống. Người tới cười hì hì nói: "Soái ca, chỗ này không có ai ngồi chứ?" Nàng vừa hòi xong còn quay đầu nháy mắt ra hiệu với Tần Mạt, không phải là Tiền Hiểu sao? Tần Mạt cười, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác phiền toái. Nhìn vẻ mặt này của Tiền Hiểu, liền biết rõ đây là nàng muốn tiến hành xét duyệt với Phương Triệt. Không biết vì sao, trong lòng Tần Mạt nghĩ đến hai chữ "Xét duyệt" này, lại liên tưởng đến "Khảo sát" ngày hôm qua của Tần Bái Tường. Nàng bắt đầu nghi ngờ, có phải mình đã biểu hiện thái quá hay không. Nếu như nghe ra điều gì không ổn từ hai người này, hắn sẽ nghĩ gì? Tần Mạt cảm thấy, Phương Triệt chắc chắn sẽ không chút keo kiệt phát huy công lực lời nói ác độc của hắn, sau đó cười nhạo nàng. Lúc này, trí nhớ của Tần Mạt bỗng thật tốt, nàng còn có thể nhớ rõ, ba năm trước Phương Triệt từng nói: “Thật ra tôi không muốn cô lấy thân báo đáp đâu, tôi rất chướng mắt cô… cô quá gầy…” "Phiền toái..." Tần Mạt nhắm mắt không để ý đến hai người bên cạnh đang nói chuyện nữa, chỉ suy tư trong lòng: “Muốn tăng cân hay không? Nhưng mà