Ta Là Đông Phương Bất Bại

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321651

Bình chọn: 8.00/10/165 lượt.

o đại à?”

“Ách cái này…” Ngấm Tuyết thực sự không biết nói thế nào vì gạo nhà nàng mới chỉ vo thôi chưa đem đi nấu cơm.Nhưng từ đầu đến cuối đều là tên biến thái kia chủ động, nàng đã động thủ được với hắn lần nào đâu.

“Chắc chắn là tỉ đã xài rồi, vì một tảng băng ngàn năm như lão đại đâu dễ tan chảy, chưa kể còn tình cũ… ách coi như ta chưa nói gì” Tình Nhi đưa tay bịt miệng lấm lép nhìn nét mặt đang chuẩn bị nổi bão của ai kia.

“Muội nói gì? nói lại lần nữa cho tỉ tỉ nghe nào?” ngữ điệu vẫn rất thanh thoát ngọt ngào nhưng ẩn dấu một đạo sóng ngầm cuồn cuộn,Tình Nhi cảm thấy sống lưng lạnh toát ấp úng đáp lại..

“Vừa rồi muội….. muội mơ màng nên nói bậy Tuyết tỉ thân yêu đừng chấp nhặt với tiểu muội đáng yêu được không?”Tình Nhi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười cầu tài.

“Muội có nói hay không?” Mặt Ngâm Tuyết bây giờ đã chuyển thành màu đen, lời nói cố gắng kiềm chế như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. Bây giờ có cho ăn bánh Tình Nhi cũng không dám kháng cự.

“Tuyết tỉ, tỉ bình tĩnh muội nói đây… thực sự chuyện cũng chẳng có gì. Năm xưa khi lão đại vừa qua lễ trưởng thành thì được đính ước với Tuyền Thanh tỉ tỉ.Nhưng sau đó tỉ ấy lại phản bội lão đại xuất giá theo người khác….”

“Tuyền Thanh là ai?” Ngâm Tuyết nghiến răng hỏi.

“Tỉ ấy cũng là cô nhi được Ngạo Thiên giáo chủ thu nạp. Tỉ ấy rất thông minh nên khi tỉ thí phân giai phẩm tỉ ấy được chọn để kế thừa trở thành đại hộ pháp, còn lão đại dĩ nhiên được chọn là thiếu chủ sau này kế thừa giáo chủ”

“Vậy sao hắn không lên làm giáo chủ?”

“Không biết, chỉ biết sau khi Tuyền Thanh tỉ ra đi lão đại sống chết không chịu kế thừa vị giáo chủ chỉ muốn làm đại hộ pháp” Tình Nhi sợ sệt ngước lên nhìn Ngâm Tuyết đang tiếp tục hoá thành quả bom đang chờ nổ.

“Cổ Ngự Long, ngươi dám nói ta là người đầu tiên của ngươi. Thử xem lần này trở về ta không băm thây ngươi vạn đoạn ta sẽ không còn là Đông Phương Bất Bại nữa, liền lập tức đổi tên thành Tây Phương Thất Bại……”

Tiếng rống giận dữ của giáo chủ xé ngang trời xanh, toàn thể giáo chúng đều thất kinh khi thấy giữa ngày thu trong xanh sấm chớp rền vang, mây mù ùn ùn kéo tới……

————————–

Sau một ngày phải ra ngoài lo mấy việc lặt vặt,lúc Cổ Ngự Long quay lại tổng đàn cũng đã nửa đêm. Vừa đến cửa đã nghe thấy bọn thị vệ bàn tàn về kẻ đến thách đấu, tim hắn không khỏi nhảy lên một tiếng lo sợ.Không biết Tuyết Nhi có sao không?

“Ngưng Phong sứ giả đâu?”

“Đại hộ pháp, ngài đã về.Ngưng Phong sứ giả nói hôm nay hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước rồi ạ” Thị vệ gác cửa lễ phép trả lời.

“Chết tiệt” Cổ Ngự Long rủa thầm, âm trầm đi đến chỗ ở của Ngưng Phong. Không thèm thông báo Cổ Ngự Long tức giận tung cửa tiến vào nhưng đập vào mắt hắn là một cảnh tượng không ngờ đến. Ngưng Phong nửa nằm nửa ngồi trên giường nôn thốc ra toàn huyết đen ngòm vào cái chậu đồng do một nha hoàn nâng bên cạnh.

“Chuyện gì?”

“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân” Ngưng Phong suy yếu định xuống giường thi lễ.

“Không cần, ruốc cuộc ra sao?”

“Hôm nay Bắc Thần Thương đến thách đấu, thuộc hạ âm thầm đứng sau đỡ chưởng lực thay giáo chủ.Sau đó không biết giáo chủ dùng nội công tâm pháp gì đã đánh bại Bắc Thần Thương. Hai người nói chuyện riêng một chút, rồi hắn…. hắn…”

“Hắn thế nào?”

“Hắn nói nếu giáo chủ là nữ thì trên đời này phi giáo chủ không thú người khác..” nói xong Ngưng Phong cố gắng thở hồng hộc làm ra vẻ đuối sức gần chết, mong rằng tránh được trận lôi đình của chủ nhân.

Cổ Ngự Long sắc mặt đen đến không thể đen hơn không nói gì, chỉ vận khí giúp Ngưng Phong đả thông kinh mạch sau đó quay lưng bỏ đi, bỏ lại sau lưng Ngưng Phong sứ giả thở phào nhẹ nhõm.

Điểm nhẹ vài bước khinh công, Cổ Ngự Long đã đứng trước Tuyết Hiên tắt đèn im lìm, bên trong có lẽ bảo bối của hắn đang say giấc.(Tác giả: Long ca đừng bị lừa, cẩn thận….)

Hắn khoan thai bỏ xuống mặt nạ của Hoả Diễm , tuỳ nghi để gió đêm đùa bỡn cùng mái tóc đen dài hoà cùng màu với áo choàng lông huyền sắc. Thật khẽ để không đánh thức người bên trong, từ thứ ánh sáng yếu ớt bên ngoài hắt vào. Cổ Ngự Long có thể thấy rõ sau tầng tầng lớp lớp sa mỏng.Một chiếc giường tròn lớn phủ điêu cừu trắng muốt, vì lần trước nàng nói thích chiếc giường đó hắn đã không ngần ngại sai người mang nó từ Trích Tinh Các về.Tiến sâu vào bên trong nhân nhi nhỏ bé dần lọt vào tầm mắt, tóc đen như mực tương phản cùng bạch sắc điêu cừu. Trong bóng đêm chỉ có thuần hai màu đen trắng diện mục nàng càng thêm rõ ràng an ổn ngủ trên gối khiến hắn càng thêm mê đắm. Không thể kìm lòng Cổ Ngự Long cúi xuống muốn lập tức nuốt lấy bờ môi đỏ mong quyến rũ kia.

“Trở về?” người bên dưới bất chợt mở to mắt sắc quắc.

“A..Ân” Cổ Ngự Long có chút bất ngờ.Chưa kịp hoàn hồn thì đèn đuốc trong phòng vụt sáng, giọng Ngâm Tuyết thanh thanh vang lên”Nhược Nhi, Tình Nhi đóng cửa thả chó..”

—————–

“Cổ Ngự Long nếu ngươi dám chống cự từ nay ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ” những âm thanh đổ vỡ bên trong Tuyết Hiên im bặt sau câu nói như đính chém sắt của Ngâm Tuyết. Có ai đó đành ngậm ngùi chịu trói. Cánh cửa “chi…” một


Polly po-cket