
u trĩ như vậy, Ôn Phủ Mịch có tâm tình làm mới là lạ!
Ôn Phủ Mịch lại nói, không phải, chuyện này không có
liên quan gì đến cái quần lót hết.
Tôi ngừng lại mọi suy nghĩ, nhìn hắn thắc mắc.
Ôn Phủ Mịch thở dài nói, không phải nguyên nhân ở
ngươi, mà là hôm nay ta không có chuẩn bị.
Sau 3 giây tôi mới hiểu được, hóa ra là vấn đề bảo hộ.
Tôi thở ra thật lớn, muốn nói không sao cả, ta đây có,
nhưng lại cảm thấy như thế không đủ rụt rè, như vậy không tốt, không tốt.
Vì thế tôi chỉ có thể giả bộ thở dài nói, aizz đúng
vậy a… tạo ra thêm một người cũng không tốt lắm.
Hắn cầm chăn đem tôi bao lấy, ôm thật chặt, đem dục
vọng nóng rực chậm rãi dịu xuống.
Giọng tôi thanh thanh nói, dù sao cũng không có chuyện
gì, chúng ta liền xem sách đi.
Nói xong, tôi liền mở ra ngăn kéo đầu giường bên cạnh
– mấy gói Durex mà cha tôi mua đang ngoan ngoãn nằm bên trong.
Tôi giả bộ a một tiếng, nói tiếp, ai nha, đây là cái
gì vậy nha? Sao người ta chưa bao giờ thấy qua lần nào?
Thấy tình hình như vậy, Ôn Phủ Mịch trên mặt tỏ ra như
đã hiểu rõ, hắn nhìn tôi, trong mắt mang ý cười, nói, ta cũng chưa thấy qua, có
thể là bong bóng, ngươi thổi thử xem.
Tiểu tử thúi, lại dám ở trước bộ dạng thuần khiết của
tôi giả bộ thuần khiết, cố ý phá vỡ công sức của tôi.
Quên đi, dục hỏa đốt người không có thời gian vòng vo
với hắn, tôi phục hồi bộ dạng hung hăng đem mấy cái Durex thẩy tới trước mặt
hắn, đi thẳng vào vấn đề nói, thời gian không nhiều, mau lựa chọn một vị đi, ô
mai, hương chuối hay là cam?
Hắn cúi đầu, tay nấm thành quyền đặt ở dưới miệng như
che dấu ý cười.
Mái tóc rối tinh hơi hơi tản mát trên trán của hắn,
mái tóc màu đen cùng với da thịt trắng nõn tạo nên sự đối lập rõ nét rất kích
thích thị giác của người khác.
Khuôn mặt hơi nghiêng rất hoàn mỹ, mỗi đường cong đều
có nét nhu hòa, ngay tại giờ phút này dù hắn có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng hoàn
toàn không có khoảng cách lạnh lẽo.
Nước miếng của tôi rớt xuống tận ba nghìn thước a.
Tôi vội chọc chọc hắn nói, chọn nhanh lên, cười ngốc
cái gì?
Ôn Phủ Mịch nói, có chọn cũng là ngươi chọn.
Tôi buồn bực hỏi, tại sao.
Có chút ái muội trong âm thanh hơi hỗn loạn của hắn,
ta chỉ là mang, mà người “ăn” chúng nó chính là ngươi a.
Lời này như một đạo thiên lôi giáng xuống người tôi,
tôi đau lòng đến mức muốn dùng tay đấm vào ngực.
Ôn Phủ Mịch băng thanh ngọc khiết của tôi a, bị tôi
dạy thành thô tục như vậy, bảo tôi làm sao chịu nổi a.
Quên đi, dù sao tư tưởng cũng đã bị tôi làm bẩn rồi,
tôi đây cứ làm người xấu tới cùng, cũng đem thân thể của hắn làm bẩn luôn đi.
Nói xong tôi liền lựa chọn hương vị chuối hợp với tình
hình hiện tại đưa cho hắn, thúc giục nói, nhanh lên, nhanh lên, nếu trễ nữa thì
cửa lều tranh của ta sẽ không mở.
Đương nhiên Hàn Thực Sắc tôi vẫn có chút rụt rè nữ
tính, vì thế tôi cũng không có nhìn lén quá trình tiểu Phủ Mịch mặc áo mưa,
ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại chờ.
Tiểu Phủ Mịch a, ngươi đừng có gấp, về sau vẫn còn
nhiều thời gian gặp tỷ tỷ.
Đang nghĩ ngợi, hơi thở tươi mát của Ôn Phủ Mịch lại
quanh quẩn ở chóp mũi của tôi.
Trái tim đen tối của tôi, giống như đang chơi trò đánh
trống chuyền hoa ở buổi liên hoan vậy, thùng thùng thùng từng tiếng vang lên
không ngừng.
Tôi không dám mở mắt, chỉ là kích động không yên cảm
nhận Ôn Phủ Mịch âu yếm cùng với hôn môi.
Giờ phút này đây chúng tôi đều là trần trụi, giống như
hai đứa trẻ, đang dần mất đi sự thanh khiết, bước vào chốn phồn hoa, bước vào
một giai đoạn khác của đời người.
Đôi môi của Ôn Phủ Mịch, một lần nữa di chuyển trên
làn da của tôi, mỗi một nụ hôn như châm thêm một ngọn lửa, cuối cùng hợp thành
một đám cháy lớn lan khắp đồng cỏ, thiêu sạch lý trí của tôi.
Tôi ở trong bóng tối, gắt gao ôm lấy cái cổ của hắn,
giống như ôm lấy khúc gỗ duy nhất giữa làn sóng dục vọng mãnh liệt.
Hai cỗ thân thể trần truồng, bao trùm bởi lớp mồ hôi
mỏng manh, dưới ánh mặt trời phản xạ một mảng sáng màu vàng.
Tay với chân cùng nhau dây
dưa, ngây ngô ôm hôn, cho đi không tiếc gì, da thịt nóng bỏng dán chặt vào
nhau.
Cuối cùng, ở tại một trận đau đớn rõ ràng, tôi cùng Ôn
Phủ Mịch đã chiếm được lẫn nhau.
Bởi vì đau, bởi vì vui sướng, bởi vì đủ loại tiếp xúc,
đôi mắt của tôi ánh lên một tầng hơi nước.
Thế giới trước mặt – là mê hoặc.
Mê loạn ở một buổi chiều mùa hè…
"Thùng thùng đông" một trận gõ cửa cắt ngang
hồi ức của tôi.
Phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra ánh mắt có
chút khô rát đau đớn.
Bởi vì ánh mặt trời, hoặc là cái khác.
Tâm tư hoảng hốt, chỉ muốn ngồi như vậy.
Nhưng lúc này tiếng gõ cửa lại liên tục, không nhẹ
không nặng, không tới tấp, nhưng vẫn liên tục, cái loại nhàn nhã này rất quen
thuộc, hơn nữa rất đáng đánh.
Bất đắc dĩ, tôi đành động thân.
Mở cửa, tôi nhìn thấy người đang đứng trước mặt, lại
bắt đầu không ngừng xoa xoa mắt, làm bài tập thể dục cho mắt.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai hai ba bốn, bốn
hai ba bốn, tôi chuyển mắt tiếp tục làm.
"Yên tâm không phải ảo giác, chính là ta
đây." Thịnh hồ ly đứng trước cửa