
hưng
ẩn sâu bên trong có loại trong trẻo lạnh lùng.
Là nữ thần được đàn ông khát vọng, phụ nữ đẹp mĩ miều
đến mức yêu nghiệt.
Sau khi ăn xong, Ôn mẫu đưa ra ảnh chụp trước đây của
Ôn Phủ Mịch cho chúng tôi xem.
Sau vài tờ, xuất hiện hình chụp chung của Ôn Phủ Mịch
và An Hinh.
Ảnh chụp lúc đó tuổi còn nhỏ.
Trong ảnh An Hinh mặc váy liền áo, đang vẽ tranh, mà
thân ảnh người ở phía sau, non nớt tuấn tú đúng là Ôn Phủ Mịch tay đang vuốt ve
đầu tóc nàng mềm mại tung bay theo gió.
Trong ánh mắt, tràn đầy ái mộ.
Tôi vừa nghe Ôn mẫu kể chuyện thú vị vừa nhìn ảnh
chụp, cười ha ha, cười đến cuối giọng thậm chí có chút khàn khàn.
Ngồi một lúc nữa, tôi đứng dậy cáo từ.
Ôn Phủ Mịch tự nhiên cũng đi theo, muốn đưa tôi về
nhà. Tôi không thể từ chối
Vì thế chúng tôi cùng nhau đi trên đường. Lúc ấy đã
muốn vào mùa thu, cảnh vật một mảnh xác xơ tiêu điều.
Buổi chiều, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ, một cơn
gió lạnh thổi qua, tôi không tự chủ được run lên.
Ôn Phủ Mịch vội cởi áo khoác của mình ra khoác lên
người tôi.
Nhưng mà cũng vô dụng thôi, cái lạnh này, là từ trong
cơ thể toát ra.
Chúng tôi dọc trên đường đi vẫn luôn trầm mặc như vậy.
Rốt cục cũng đi tới dưới lầu nhà của tôi.
Tôi nói, ta tới rồi, ngươi trở về đi.
Đang muốn đi, Ôn Phủ Mịch lôi kéo tôi nói, "Thực
Sắc, ngươi gần đây làm sao vậy?"
Tôi cười rạng rỡ nói, "Ta gần đây bị táo
bón"
Ôn Phủ Mịch đương nhiên sẽ không tin tưởng, tay hắn
dùng sức, nói, "Thực Sắc, chúng ta làm hòa đi."
Tôi cúi đầu, tươi cười kia giấu ở trong bóng đêm, tôi
thấp giọng hỏi, "Ôn Phủ Mịch, ta cắt tóc được không?"
Hắn giật mình, hỏi, "sao bỗng nhiên muốn cắt tóc
vậy?"
Tôi không nhịn được bật khóc, nước mắt rơi xuống dính
dính nơi mu bàn tay, tôi nói, "ta không muốn trở thành cái bóng của An
Hinh."
Mày Ôn Phủ Mịch khẽ run lên, tựa như bị người ta đánh
một bạt tai, cả người đều giật mình.
Nhìn thấy hết thảy, điểm tựa cuối cùng trong lòng tôi
cũng hóa thành bụi mù.
Nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Tôi
nhìn thẳng hắn, tuy rằng lúc ấy ánh mắt đã muốn bị nước mắt che phủ không thấy
rõ vẻ mặt của hắn nhưng tôi vẫn nhìn thẳng hắn.
Tôi hỏi, "Ôn Phủ Mịch, lúc đầu ngươi sở dĩ cùng
với ta ở một chỗ là bởi vì ta có mái tóc giống An Hinh phải không?"
Tôi nói rồi, tôi tuy không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Nhưng tôi cảm nhận được sự hoảng loạn của hắn.
Tay hắn siết tôi thật đau.
Hắn nói, "Thực Sắc, ngươi hãy nghe ta giải
thích."
Tôi ngửa mặt lên, tùy ý để cho nước mắt ở trên mặt
chảy xuống, ý cười nơi khóe miệng lại không thể kiềm chế xuống được, tôi nói,
"ta nghe đây, Phủ Mịch, ta sẽ không giống như trong phim thần tượng, che
lỗ tai nói ta không nghe ta không nghe sau đó chạy trốn. Phủ Mịch, người nói
đi, ta đứng ở chỗ này, ta nghe ngươi giải thích."
Ôn Phủ Mịch nắm tay tôi thực chặt. Hắn nói, "Thực
Sắc, khi bắt đầu, ta quả thực có ý nghĩ như vậy."
Tôi vẫn cười nhưng nội tâm có cái gì đó răng rắc một
tiếng nứt ra, tiếp sau đó chất lỏng tanh nóng bắt đầu trào ra.
Nhưng tôi đã đáp ứng Ôn Phủ Mịch, tôi nhất định phải
nghe xong.
Hắn nói, "nhưng cùng ngươi kết giao một thời
gian, ta từ từ nhận rõ ngươi không phải cô ấy, ngươi là Hàn Thực Sắc, mà người
ta yêu cũng là Hàn Thực Sắc, không phải An Hinh."
Tôi vô thức gật đầu, vô thức nói, "ta tin tưởng
ngươi."
Nhưng Ôn Phủ Mịch không tin, hắn ôm lấy tôi, nói,
"Thực Sắc, ngươi đừng như vậy, là ta sai rồi, ta không nên dối gạt
ngươi."
Tay hắn đang run rẩy.
Tôi nghĩ, hắn vẫn là để ý đến tôi.
Tôi đẩy hắn ra, nói, "Phủ Mịch, hiện tại trong
lòng ta rất loạn, ta nghĩ lúc này chúng ta yên lặng một chút, cho ta thời gian,
để ta đem hết thảy suy nghĩ rõ ràng, được không?"
Ôn Phủ Mịch tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng cuối
cùng hắn tôn trọng quyết định của tôi.
Hắn nói, "Thực Sắc, ta chờ ngươi, ta luôn chờ
ngươi."
Tôi nói, "Được"
Sau đó tôi xoay người lên lầu.
Trở lại phòng mình, tôi không bật đèn mà chậm rãi vén
màn lên.
Ôn Phủ Mịch vẫn đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn tôi.
Thân ảnh của hắn, bị đèn đường màu cam kéo thật dài.
Mà mặt hắn thì chìm trong bóng tối.
Tôi nhìn không rõ.
Trong đời, lần đầu tiên tôi phát giác, đưa ra quyết
định lại khó khăn đến vậy.
Làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua hay là buông
tha cho Ôn Phủ Mịch.
Cả hai với tôi mà nói, đều không có khả năng làm được.
Những ngày này, tôi ở trong phòng, ngay cả giường cũng
không nằm qua, ngay tại trên sàn lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui.
Trằn trọc khó ngủ.
Kết quả, cuối cùng Lâm Phỉ Vân giúp tôi giải quyết vấn
đề khó khăn.
Buổi tối hôm đó cô ta gọi điện thoại hẹn tôi đi ra
ngoài.
Tôi theo lời hẹn đi tới nơi ước định là phòng trong
của quán bar.
Dưới ánh sáng mờ ảo mà ái muội, tôi nhìn thấy Ôn Phủ
Mịch cùng An Hinh.
An Hinh đang ở trong lòng ngực Ôn Phủ Mịch khóc.
Mà tay Ôn Phủ Mịch đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về.
Lâm Phỉ Vân trong mắt có tia đắc ý, ánh mắt xoi mói,
nói, thế nào, người ta chính chủ đã trở lại, tên giả mạo như người cũng nên
tránh chỗ đi.
Tôi không kìm được nụ cười, vỗ vỗ