
?
Bà trả lời, ngày 10.
Tôi nói, cảm ơn.
Sau đó, tôi đứng dậy.
Chân bị đông lạnh một đêm, cứng đờ, hoạt động có chút
khó khăn.
Tôi từ từ đi về phía trước, tôi nghĩ, đã là ngày 10
rồi, tôi cùng Ôn Mịch hẹn vào buổi tối ngày 9, hiện tại đã là ngày 10, hắn sẽ
không đến đây.
Tôi đi về phía nhà hắn, tôi nghĩ, đều đã hai mươi tuổi
rồi, bắt đầu tiến vào giai đoạn bôn ba, thời gian yêu đương cũng không có
nhiều.
Tôi nghĩ, tôi cần phải giải quyết cho dứt khoát.
Mặc kệ Ôn Phủ Mịch, tiếp tục tìm kiếm người bị hại
tiếp theo.
Đúng vậy, tôi muốn đi nghe hắn nói rõ ràng.
Tôi nên đứng trước mặt hắn, làm như không có việc gì,
nói, Ôn Phủ Mịch, ta cảm thấy cùng ngươi ở một chỗ rất chán, mọi người dễ đến
dễ đi, vậy thì chia tay. Tốt lắm, cứ như vậy, lần sau ta mời người ăn cơm, bye
bye.
Đúng vậy, tôi phải làm như là không có việc gì cả.
Tôi không thể khóc lóc hỏi hắn, tại sao mà không cần
tôi, tại sao mà cuối cùng vẫn lựa chọn An Hinh.
Bài hát kia hát như thế nào?
Con người thường bị tự tôn kéo xuống,
Khiến tình yêu trở nên rối rắm.
Giở vờ hiểu rõ là do sợ sự thật rất trần
trụi.
Chật vật còn khó chấp nhận hơn so với mất
đi.
Phải, chật vật còn khó chấp nhận hơn so với mất đi,
tôi đã thua rất thê thảm, chỉ có thể ở thời điểm cuối cùng lấy lại chút sĩ
diện.
Trong lòng tự bảo với mình, tôi không thể khóc, tôi
phải cười.
Cười đến vân đạm phong khinh như không có chuyện gì.
Nhưng vừa đến dưới lầu nhà hắn, nước mắt của tôi đã
trào ra như đê vỡ bờ.
Tôi nghĩ, không được, không được rồi, tôi không thể
nói ra được rồi.
Nước mắt càng chảy càng nhiều, như quyết tâm muốn đem
con ngươi đẩy ra ngoài.
Cho nên, tôi giống như trốn chạy mà về nhà
Theo thường lệ, cha tôi mẹ tôi đã ra ngoài du lịch.
Tôi cầm các thẻ tín dụng, tùy tiện chuẩn bị vài bộ
quần áo, đi Vân Nam.
Ở đó có bạn tôi đang học, tôi quyết định đi đến nơi đó
để giải sầu.
Nói là giải sầu, kỳ thực chính là ở một phòng trong
khách sạn nhỏ ở Lệ Giang, đoạn tuyệt với thế gian.
Mỗi ngày đều khóc, chỉ cần nghĩ đến Ôn Phủ Mịch, nước
mắt liền không kiềm chế được nữa.
Nhưng nước mắt có hạn, rốt cuộc đến một ngày tôi phát
hiện ra chính mình cũng không khóc được nữa.
Tôi hết sức nghĩ đến tên của Ôn Phủ Mịch, nghĩ đến
dáng vẻ của hắn, nghĩ đến cảnh hắn cùng An Hinh ở bên nhau.
Nhưng trong hốc mắt cũng không còn nước mắt nữa, cạn
khô rồi, mà trong lòng, là một mảng hoang vu.
Khi đó, tôi đã trốn ở Lệ Giang được mười ba ngày.
Vì thế, tôi lại bay trở về.
Tôi về đến nhà, đem hết đồ đạc mà Ôn Phủ Mịch đã tặng
cất vào trong một cái rương lớn, sau đó bắt xe đi đến nhà của Ôn Phủ Mịch.
Vận khí hôm nay tương đối tốt, bên trong không có ai.
Bởi vì suốt một năm qua, mỗi cuối tuần chúng tôi đều ở
nơi này, cho nên căn phòng này, đã dần bắt đầu trở thành nhà của chúng tôi.
Tôi nhẫn tâm, từng chút từng chút, đem nó hủy diệt đi.
Tôi đem những gì của mình, khăn mặt, bàn chải đánh
răng, búp bê, bao gối, tách cà phê, tất cả tất cả, đều đặt ở trong bao.
Sau đó, rời đi.
Rời khỏi thế giới của Ôn Phủ Mịch.
Không níu kéo không nợ nần, từ nay về sau, chúng ta
chỉ là người qua đường.
Tiếp theo, về đến nhà, mê man mà ngủ.
Mặc kệ hắn trời đất đảo lộn.
Hai ngày sau đó, tôi bị Đồng Diêu kéo xuống từ trên
giường.
Mắt lờ mờ buồn ngủ, hỏi, ngươi làm gì vậy?
Đó là lần đầu tiên tôi thấy hắn nghiêm chỉnh như vậy,
hắn nói, Ôn Phủ Mịch sắp đi rồi, hắn chuẩn bị đi Mĩ du học.
Tim của tôi, trong chớp mắt đã chùng xuống, cũng không
đứng dậy nổi nữa.
Tôi cười gượng gạo, nói, này, phải không? Vậy chúng ta
nhanh chóng tổ chức cho hắn tiệc chia tay, nước Mĩ, chao ôi, là một nơi rất tốt
nha, người muốn ăn cái gì? Vịt nướng hay là lẩu, đã đặt chỗ trước chưa?
Đồng Diêu không nói gì cả, kéo tôi dậy, nhét tôi vào
trong xe hắn. Nhanh như chớp chúng tôi phóng xe về hướng cửa hàng đồ uống bên
cạnh trường trung học.
Sau đó hắn đẩy tôi đi vào, nói, Ôn Phủ Mịch ở đang nơi
này chờ ngươi.
Tôi cười lạnh, thời gian qua đi, tình hình cũng đã
thay đổi, ngày 9 đã sớm qua rồi, bây giờ đến còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng tôi vẫn đi vào.
Về chuyện yêu đương này, có bắt đầu phải có kết thúc.
Tôi ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Phủ Mịch đang ngồi đối
diện.
Hắn gầy đi, gầy đi rất nhiều, cũng giống như tôi.
Cho nên nói thất tình thật sự là thuốc giảm béo rất
hay.
Tôi tưởng rằng khi gặp lại hắn, tôi sẽ khóc, nhưng mà
tôi không có, ánh mắt vẫn ráo hoảnh.
Tôi nói, ngươi phải đi?
Hắn cúi đầu, một lúc sau, mới nói, Thực Sắc, thực xin
lỗi, ngày hôm đó ta không phải cố tình lỡ hẹn, An Hinh phải vào bệnh viện.
Tôi nói, người khi nào thì đi?
Hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên cầm lấy tay tôi,
nói, Thực Sắc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.
Tôi nói, đúng rồi, ngươi đi Mĩ, nhớ kỹ giúp ta mang mỹ
phẫm hiệu Kiehl về, hàng miễn thuế nên rẻ hơn nhiều.
Hai mắt hắn tối tăm lạnh lẽo, nói, Thực Sắc, ta đã tổn
thương ngươi sâu sắc phải không?
Tôi nói, đợi lát nữa kêu Sài Sài cùng nhau làm tiệc
tiễn ngươi, ăn vịt nướng được không, ta đã lâu không ăn, thèm ăn q