pacman, rainbows, and roller s
Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323410

Bình chọn: 8.5.00/10/341 lượt.

hiên bị gót chân Trịnh Phiên Nhiên giẫm lên, tiếng nói im bặt, được anh hét

thay. Mặt cỏ này tuy mềm nhưng lại rậm rạp, vừa rồi nửa bàn tay ông ta vùi vào

trong đó, có thể thấy sức mạnh của bàn chân anh đáng sợ như thế nào. Tiếng hét

làm kinh động đến hai chú chim không tên, chúng vỗ cánh bay xa.

"Ông thật thú vị!" Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng nói, từ từ giẫm chân xuống, di

như di mẩu thuốc lá, "Rốt cuộc ông tưởng mình là cái gì? Cô ấy là ai chứ, dựa

vào ông mà cũng dám động vào cô ấy à?"

Cố Vệ Quốc đau đến nỗi toát mồ hôi, nằm dưới chân anh nghe từng từ một.

"Nếu không nể ông đã quan hệ với chú tôi nhiều năm, thì ông tưởng ông còn có

thể sống đến hôm nay chắc?"

Lúc này, một chiếc xe golf xa xa lái tới, gần rồi mà xe vẫn chưa dừng, bà Cố

nhảy từ trên xe xuống, vẫn phảng phất nét duyên dáng trẻ trung. Bà ta cắn răng

đi tới, khom người đỡ ông chồng dậy.

Trịnh Phiên Nhiên từ từ thay đôi giầy của chú Trần đưa, cầm tờ chi phiếu trên

mặt bàn, vẫy vẫy rồi ném xuống đất trước mặt hai vợ chồng Cố thị.

"Gia đình các ngươi có ba người, số tiền này coi như đổi lấy qũang thời gian

bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra cô ấy." Anh lặng lẽ quan sát bà

Cố: "Sau này, hễ nơi nào cô ấy xuất hiện thì các người đều phải tránh xa, nếu cô

ấy còn phải chau mày vì các người thêm một lần nữa thì..." Anh không nói tiếp,

cười sảng khoái.

Đầu gối Cố Vệ Quốc ê ẩm.

"Tôi đỡ ông dậy nào!" Bà Cố lạnh lùng quát, kéo ông chồng: "Chúng ta đi!"

Ngày hôm sau, vợ chổng Cố thị đã rời khỏi thành phố G, kể từ đó không ai còn

nhìn thấy bọn họ nữa.

Sáng sớm hôm đó, Tân Cam đi đến Cố gia, ngồi trong xe nhìn thấy hành lý nằm

la liệt phía xa xa. Người phụ nữ huyền thoại diễm lệ làm điên đảo cả thành phố G

suốt mười mấy năm, nửa cuộc đời làm náo loạn hầu như tất cả các chàng trai vương

tộc thành phố G, dáng vẻ cao quý sang trọng như nữ thần, lúc này lại có vẻ tiều

tụy, xách từng túi hành lý đi ra.

Đây là những gì bà ta sống trong nửa cuộc đời còn lại.

Tân Cam mở cửa xe đi về phía bà ta.

Bà Cố dường như sớm dự liệu cô sẽ đến, không ngạc nhiên, kéo tay chống lên xe

trước, tóc mai bà ta đã bết mồ hôi, cố gắng gượng cười: "Con đến rồi à"

Tần Cam nhìn bà ta, nhất thời không biết phải nói gì.

"Trầm Trầm tối qua còn nhắc đến con." Bà ta cúi xuống cười tự ti: "Con bé đã

phẫu thuật rồi, các bác sĩ nói tình hình rất lạc quan. Chờ đến lúc được xuất

viện, lại có thể đến trường tiếp tục đi học."

"Vậy thì tốt quá." Tân Cam mỉm cười.

Hai người nhìn nhau im lặng.

"Tôi đã luôn muốn hỏi bà một câu." Tân Cam trầm giọng nói: "Những viên kẹo

đó... trong suốt, sáng lấp lánh, hình ngôi sao nhỏ rực rỡ nhiều màu sắc... tên

là gì?"

Kẹo mà bà đã từng hay mua cho tôi ăn, ngọt hơn tất cả hương vị kẹo khác trên

thế giới, rốt cuộc tên là gì? Tại sao bao năm qua, tôi tìm kiếm, tìm kiếm, và

tìm kiếm nhưng không bao giờ tìm thấy?

Tân Vân Hoa - người phụ nữ xinh đẹp huyền thoại, thậm chí thiếu nữ tuổi trăng

tròn cũng không thể đánh bại, vậy mà lúc này đã già đi trông thấy. "Không nhớ

lắm." Bà ta định thần lại, đứng thẳng lưng vẻ thanh lịch, ánh mắt nhìn đi nơi

khác, nhẹ nhàng trả lời.

Tân Cam "ồ" lên một tiếng: "Vậy thì thôi." Cô bình tĩnh quay người bước về

phía chiếc xe, phía sau cô lúc này khồng ai khác chính là mẹ cô, giọng nói như

rơi vào ngọn gió cuối thu: "Dù sao... vẫn cảm ơn bà."

Cho dù bà đã hao tâm tổn sức mang thai tôi, nhưng lại bị ông ta bỏ rơi, sau

nhiều năm, tôi lại thành con cờ của ông ta, cho dù bao nhiêu năm nay có vì cái

gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn nên cảm ơn bà.

Bởi vì trong cuộc đời này, cho dù tôi mãi mãi phải đối diện với bóng tối thì

tôi vẫn luôn nhớ về ngày xưa, cái ngày xưa thật ngắn ngủi đó nhưng tôi vẫn nhớ,

nhớ những năm tháng tuổi thơ bà đã từng ôm ấp tôi vào lòng.

Cảm ơn bà đã từng yêu tôi, mẹ à!

Chương 8

Gường lớn phía xa cửa sổ, Tân Cam ngắm những vì sao rồi ngoái lại nhìn người

đàn ông đang nằm trên giường, cho dù trong đêm tối hay khi nhắm mắt ngủ, gương

mặt đó vẫn thật rạng ngời, Trịnh Phiên Nhiên chính là người đàn ông khôi ngô

nhất mà cô từng biết.

Nếu có thể sinh cho anh một đứa con thì bất kể là trai hay gái chắc cũng rất

xinh đẹp.

Mưa rả rích suốt mấy ngày, Tân Cam đành phải "sinh hoạt ngoài trời" bằng cách

ngồi trong căn nhà hoa uống trà.

Mùa thu đông ở thành phố G với những cơn mưa rào bất chợt, mưa rơi xuống từ

trên đỉnh mái bằng kính trong suốt nhẹ nhàng trượt xuống thành những vệt dài,

chẳng mấy chốc cả căn phòng hoa bằng kính như có lớp sương mù che phủ, mọi thứ

xung quanh đều mờ mờ ảo ảo. Tân Cam thích không gian mờ ảo này, cô vẫn thường

ngồi ở đây cả ngày.

Trịnh Phiên Nhiên đã thay một bộ bàn ghế mới, chiếc ghế bành vừa cho hai

người ngồi làm bằng mây, bên trên trải tấm lông cáo trắng mềm mại, ngồi lên đó

cảm giác như ngồi trên mây vậy.

Thỉnh thoảng buổi chiều Tân Thần cũng đến căn nhà hoa, ngang nhiên chiếm cứ

một chiếc ghế bành ấm áp, ngủ một giấc ngon lành. Trịnh Phiên Nhiên ban đầu nhìn

thấy đã để ý rồi. Lần thứ hai Tân Thần đến, cô ấy còn cố tình đ