XtGem Forum catalog
Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323360

Bình chọn: 9.5.00/10/336 lượt.

uái ở Tây Tạng thành hiện thực, hoặc là bố giả vờ sai con đi cũng được, đợi

con ký xong rồi báo cảnh sát, lúc đấy vào tù luôn cũng được." Cô nói: "Gậy ông

đập lưng ông, con đi nước cờ này rất giỏi đúng không?" Câu nói cuối cùng này, là

cô nói với Tống Nghiệp Hàng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh An

Đồng.

"Ông Trịnh có cần xe cấp cứu không? Hay ông đã mang thuốc bên mình rồi?" Cô

hỏi nhẹ nhàng, "Lần này Trịnh Phiên Nhiên vì Tống thị nhà chúng tôi mà kéo theo

chủ đầu tư là Lương thị, Tạp đoàn Lương thị ớ thành phố C ấy. Vậy nên lần này dù

khiến ngài phát bệnh hay cương quyết thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào

can dự vào được đâu."

Trịnh An Đồng - người canh giữ gia đình danh tộc họ Trịnh ở thành phố G hơn

hai mươi năm, năm đó khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng giờ trong tiếng cười ngọt

ngào của đứa con gái thân sinh, cuối cùng mặt mày ông ta cũng biến sắc.

"Tiểu Tân, sự nhẫn nại và tàn nhẫn của con thật đáng khâm phục đấy." Ông ta

chầm chậm nói.

"Quá khen." Tân Cam không chút hối hận, cô bình tình nói.

"Nhưng rồi con sẽ hối hận... hối hận vì lúc trước không chọn một cách làm

khác!" Mặt mày ông ta tối sầm lại, trầm giọng nói, rồi từ từ đứng dậy đi ra

ngoài.

Vừa bước vào thang máy, điện thoại đã réo lên, Tân Cam bước ra ngoài nghe

thấy thanh âm như gõ kẻng của bà Cố vốn dĩ vẫn thanh nhã cao quý: "Tiểu Tân, cô

ở đâu?"

"Có việc gì?" Tân Cam đi qua cửa chính, đi sang bên đường định gọi taxi.

"Cô đang ở chỗ Tống thị đúng không?" Bà Cố hét lớn tỏ vẻ lo lắng: "Nhanh rời

khỏi đó mau! Không, không... không kịp nữa rồi! Cô tìm chỗ nào an toàn núp

vào!"

Tân Cam chau mày, đứng lại.

Cũng đúng vào lúc cô đứng lại, ánh sáng lóe lên từ ngã tư bên phải của tòa

nhà Tống thị, một chiếc xe thể thao màu bạc phanh gấp lại, dừng giữa đường,

người bên trong nhìn cô từ xa rồi lái xe điên cuồng đâm thẳng vào cô.

m thanh ken két của tiếng đạp chân ga và tiếng rít của bánh xe xuống mặt

đường, khoảnh khắc này như trong phim hành động khủng bố. Tân Cam nhắm mắt thu

người lại.

Lúc này giữa cô và đường lớn còn ngăn cách một hàng hoa và một thảm cỏ, Cố

Trầm Trầm điên cuồng xông về phía cô, chiếc xe bị mắc vào luống hoa, trong lúc

loạn trí mất tay lái, lao vào bãi cỏ, đầu xe đâm vào đài phun nước trước tòa

nhà.

Nắp ô tô bị lật ngược lên, bốc khói trắng, chìm hẳn trong đài phun nước...

Cảnh tượng đó cách Tân Cam không đến mười mét.

Cô cắt ngang tiếng gọi khẩn khoản của bà Cố, bèn gọi xe cứu thương đến, cô

chạy thục mạng về hướng đài phun nước, bất chấp nguy hiểm, kéo Cố Trầm Trầm ra

khỏi xe và lôi ra một túi khí.

Đặt Trầm Trầm nằm trên mặt đất, Tân Cam ngay lập tức hít một hơi thật

sâu.

Khi túi khí an toàn trên chiếc xe thể thao mở ra, đối mặt với khuôn mặt của

Trầm Trầm, lúc này dưới ánh mặt trời yếu ớt, cô ta nằm ngửa, toàn bộ khuôn mặt

thật đáng sợ, chiếc mũi vốn dĩ cao thẳng thế mà bây giờ như quả trứng chim bị

đập nát.

Cố Trầm Trầm vẫn còn phản ứng, tay cô ta run run muốn chạm vào khuôn mặt

mình, nhưng bị Tân Cam giữ lại. Cánh tay cô ta nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của

Tân Cam, cô ta yếu ớt và vô cùng tuyệt vọng.

"Tôi rất hận cô..." Cô ta nhìn lên bầu trời, giọng nói yếu ớt đến nỗi không

thể yếu hơn được nữa, lẩm bẩm: "Tôi thà bị tất cả mọi người bỏ rơi như cô, miễn

sao có được một người thật lòng với tôi. Tôi không có gì nhiều hơn cô, tại sao

phải khổ sở hơn cô thế này?"

Tiếng xe cấp cứu vang lên, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh họ, Tân

Cam quỳ gối bên canh Cố Trầm Trầm, nhìn vào đôi mắt cô ta, những giọt nước mắt

không ngừng lăn dài, rồi từ từ cúi xuống ôm cô ta vào lòng...

Chú Trần đã rất nhẹ tay rồi, nhưng Tân Cam vẫn thỉnh thoảng đau đến rụt người

lại, hôm nay cô đi giày cao gót, chạy như bay cứu Cố Trầm Trầm, chân thấp chân

cao vì bị trẹo chân, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước, nhất là vết thương ở

đầu gối, lúc lấy ra một viên sỏi, cô cảm thấy đau đớn như bị khoét vào da

thịt.

Đột nhiên một cánh tay thò ra, chộp lấy nhíp và bông gạc trên tay chú

Trần.

Tân Cam cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói gì. Ánh mắt chú Trần đang

quẩn quanh giữa khuôn mặt tối sầm của cậu chủ và cô, nhẹ nhàng khuyên giải: "Cậu

chủ, việc tức giận để sau đi, làm việc chính trước đã."

Trịnh Phiên Nhiên cười lạnh nhạt: "Người ta là nữ siêu nhân, vết thương ngoài

da này có thấm vào đâu."

"Vậy tôi đi ra ngoài trước." Chú Trần cố nhịn vì biết anh đang tức giận, ông

nhẹ nhàng bỏ ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người, Tân Cam kéo váy xuống, khập khiễng đứng lên đi

vào phòng tắm, bị anh kéo lại.

Khuôn mặt ủ rũ dìu cô trở lại chỗ cũ, anh quỳ xuống, cúi đầu tiếp tục xử lý

vết thương cho cô. Lần này, cô không kêu một tiếng, vết thương được xử lý xong,

anh ôm cô đi vào phòng tắm, dùng khăn ấm cẩn thận lau chùi cho cô, tránh những

chỗ bị thương. Tân Cam không nói một lời, lặng lẽ nhắm nghiền mắt mệt mỏi. Anh

đặt cô lên giường, rồi nhìn cô, hỏi: "Tân Cam, em có nghĩ nếu như hôm nay em bị

cô ta đâm chết, anh sẽ phải thế nào không?"

Tân Cam dựa người vào gối, mái tóc