Polaroid
Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323343

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

dài xõa trên khuôn mặt, đôi mắt đen long

lanh. "Có lẽ sẽ không cưới cô ta nữa." Cô lạnh nhạt nói.

Trịnh Phiên Nhiên giận dữ, hai tay nắm thành nắm đấm, anh từ từ ngồi xuống,

nhìn thẳng vào mắt cô: "Con đường là do người ta lựa chọn, anh chưa bao giờ nhận

lời bất cứ điều gì từ cô ta, cô ta thành như hôm nay, em lại trách anh sao?"

"Không dám."

"Em không dám? Trước mặt anh, em còn có điều gì không dám chứ?" Anh lạnh nhạt

cười như không thể tin được, vô cùng tức giận.

Cô muốn cứu Tống Nghiệp Hàng, anh có cách, chọn Lương thị - nhà đầu tư ở một

nơi rất xa. Lương thị là nhà đầu tư lớn, Trịnh An Đồng từ nay về sau sẽ không có

cách gì mượn Tống thị để dày vò cô nữa. Còn cô? Đã lấy nỗi đau của anh làm vũ

khí, không thể chờ đợi lại chạy đi giẫm thêm vào chân Trịnh An Đồng!

"Em rốt cuộc... không có tâm can ư?" Anh lại gần cô, tâm trạng rối bời đau

khổ.

Tân Cam ngồi dậy, anh vẫn ngồi trước giường, cô nhìn anh, lạnh lùng cười: "Có

thì có, nhưng đã sớm bị chó ăn rồi."

Trịnh Phiên Nhiên đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài.

'Trịnh Phiên Nhiên!" Cô gọi anh: "Đừng... Cô ta đã đáng thương lắm rổi, đừng

làm gì cô ta nữa."

Trịnh Phiên Nhiên không thèm nhìn cô, quay lưng lại phía cô, giọng vô cùng

tức giận: "Hà cớ gì không dám chứ!"

Lương thị cử cấp cao tới nói chuyện hợp tác đầu tư, người này tên là Trần Ngộ

Bạch, đứng thứ ba trong Lương Thị Lục Thiệu của thành phố C, lại là người khôn

ngoan lạnh lùng nhất. Ban đầu Tống Nghiệp Hàng đích thân ra trận đàm phán với

anh ta, không ngờ một vòng đàm phán đã bị thất bại không lý do, may mà khi đó

vết thương ở đầu gối của Tân Cam đã khá hơn nhiều, nên cô thay cha đi đàm

phán.

Dù biết người này giỏi kinh doanh không thua kém Trịnh Phiên Nhiên, nhưng nếu

phải đánh nhau, cô không còn đủ sức đánh lại.

Trước một dung nhan kiều diễm, nhưng thần sắc đã quá mệt mỏi này, Trần Ngộ

Bạch chưa bao giờ tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, trái lại nhân cơ hội này, còn ép

xuốg hai giá.

Nếu không vì gương mặt tuấn tú của anh ta giống Trịnh Phiên Nhiên thì Tân Cam

sớm đã cầm cây bút ký ném vào mặt anh ta rồi.

"Cô Tân có thể bàn lại với ông Tống một lần nữa không?" Trần Ngộ Bạch đẩy đẩy

cái kính không gọng trên sống mũi.

"Không cần, tôi có thể toàn quyền quyết định." Tân Cam hít môt hơi thật sâu:

"Giá này thực sự không thể hạ thấp hơn được nữa, song định mức của nó chúng ta

có thể để ra thêm năm phần trăm, anh thấy thế nào?"

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch đầy suy tư. "Đồng ý." Anh ta nuối tiếc nói.

"Ông Trần đúng là người hào phóng."' Tân Cam như trút được gánh nặng, "Vậy

chúng ta sẽ gặp nhau tại buổi chúc mừng thành công nhé. Nghe nói ông Trần lần

này đi cùng phu nhân và hai tiểu thư?"

"Vâng." Trần Ngộ Bạch cười: "Vậy chúng tôi sẽ đến, lâu rồi tôi cũng chưa có

dịp ăn cơm thân mật với anh nhà cô."

May mà Tân Cam chưa kịp uống nước.

Nghĩ Trịnh Phiên Nhiên mà biết mình bị gọi là "anh nhà cô", không biết sẽ

phản ứng thế nào.

Mấy hôm nay vì chiến tranh lạnh với Trịnh Phiên Nhiên, nên sau khi làm thêm

giờ cô đã ngủ luôn tại công ty, hôm nay vốn dĩ cũng như vậy, nhưng hợp đồng đã

ký kết xong, không phải làm thêm nữa. Cô thu dọn đồ rời công ty khi không còn

một bóng người.

Đêm lạnh lẽo, cô bước ra khỏi thang máy xuống tầng hầm, quấn chặt chiếc áo

gió đến chỗ đỗ xe. Hầm để xe rất yên tĩnh, lúc cô đóng cửa xe lại lập tức có cảm

giác gì đó là lạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nổi hết da gà, nghĩ tới việc thoát

thân nhưng đã quá muộn, một cánh tay bóp nghẹt cổ họng cô, không chút do dự, Tân

Cam tin một giây sau, hắn sẽ bỏ tay ra khỏi cổ mình.

"Tiền... tất cả trong túi..." Cô khổ sở nói.

Tay đã nới lỏng một chút, nhưng khi cô vừa từ từ thờ thì đột nhiên một cái

vòng xiết chặt hơn. Tân Cam có cảm giác máu đang chảy ra, thanh quản như đóng

băng lại, đau như vết dao cứa.

"Có lời cho mày đây." Giọng nói khàn khàn, như rắn độc liếm tai cô: "Đừng...

ngạo... mạn... quá... sớm!" Nói xong hắn giơ tay đánh Tân Cam một cái, gáy nhói

đau, trước mắt tối sầm lại... Cô nằm ngửa ra ghế không biết bao lâu mới dần dần

tỉnh lại, tay với lấy cái túi, run rẩy không thể kiểm soát được, chiếc túi rơi

xuống thảm và bị kẹt giữa ghế, cô phải vật lộn một lúc lâu mới lấy được chiếc

điện thoại trong túi ra, không kịp suy nghĩ, cô gọi ngay cho Trịnh Phiên Nhiên,

giọng anh lạnh lùng: "Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Tân Cam mở miệng, phát hiện mình không thể nói được, nước mắt như vỡ òa,

khuôn mặt đau khổ đầy vẻ cầu cứu.

"Tân Cam?" Anh nghi ngờ gọi cô, có cảm giác bất an, lúc này Tân Cam chỉ có

thể nghe thấy giọng nói thấp thoáng của anh, sau đó là tiếng gầm rú của động cơ

xe ô tô, cô đang nằm sấp trên ghế, những ngón tay chạm vào màn hình điện thoại,

cố gắng nghe, một lúc sau thì chìm vào hôn mê.

Trịnh Phiên Nhiên, cứu em...

Bầu trời lúc sáu tuổi toàn là màu máu, những vì sao sáng đều u ám thành màu

xám, rơi từ trên không trung xuống và biến mất trong hư vô, cô nhìn lên thấy bầu

trời trống rỗng, chỉ có một màu máu đơn độc, bức bối như muốn phát điên lên.

Giống như có bàn tay đang bó