
ng ta thực sự hợp tác rất ăn ý
mà. Anh xem, anh cần một cô vợ làm lá chắn, tôi cần một ông bố cho đứa con này.
Thôi Thuấn Hoa, nói thật lúc anh không động dục xem ra cũng đâu xấu xa lắm! Chí
ít sau này lúc họp gia đình, cũng rất đáng tin!"
Thôi Thuấn Hoa cố gượng gạo cười: "Cảm ơn! Quá khen rồi!"
"Đừng khách khí!" Tân Cam tỏ vẻ thật lòng, nhiệt tình: "Anh thấy thế
nào?"
"Tôi thấy..." Thôi Thuân Hoa dừng lại, hết nhìn bụng rồi lại nhìn gương mặt
cô, nghĩ về cha đứa trẻ trong bụng, lại nghĩ luôn phải đối mặt với đứa em của
mình, anh ta không khỏi rùng mình, lúc này một người như sát thủ trong phòng mổ
bỗng tỏ ra hòa nhã, dễ gần.
Anh ta thận trọng lùi lại hai bước, vượt ra khỏi tầm với cùa cô, rồi xoay
người vắt chân lên cổ chạy.
Tần Cam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, cô đứng từ xa vẫy tay gọi mấy tiếng:
"Này... này...", thật sự cảm thấy vô cùng nản lòng... Trịnh Phiên Nhiên từ chối
lời cầu hôn của cô đã đành, giờ đến cả con ngựa giống số một thành phố G cũng
ghét bỏ cô!
Hôm nay không phải ngày nghỉ, trong khu vui chơi trẻ em cũng không đông lắm,
chiếc đu quay ngựa gỗ hoa lệ với ánh sáng đủ màu cứ quay vòng tròn nhấp nhô lên
xuống, có người đưa con trẻ ngồi lên một chú ngựa gỗ, tươi vui hoan hỉ trong
điệu nhạc nhanh chậm đầy sống động. Tân Cam đứng bên cũng mỉm cười, thần sắc đã
bình tình trờ lại. Cô đứng ở đó rất lâu.
Thời gian đủ lâu để cô nhớ về nhiều chuyện trước đây.
Lúc Trịnh An Đồng vẫn còn là người bạn tốt của bố cô, cô đã rất quý ông ta,
mỗi lần ông ta đến lại khiên tâm trạng mẹ tốt hơn nhiều, điều đó làm bố và cô
rất vui. Khi đó, Trịnh An Đồng vẫn chưa biết cô là con gái ruột ông ta và Tân
Vân Hoa vẫn là bà Tống, Tống gia không có người nào dám mắng cô là "đồ con
hoang"
Sinh nhật năm đó - lần sinh nhật duy nhất mà đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ,
bố đưa cô đến khu vui chơi giải trí, hồi đó cô còn rất nhỏ nhưng đã rất bướng
bỉnh, thích chơi đu quay thì phải quay lại bằng được chỗ chơi đu quay bằng ngựa
gỗ, ngồi trên đó cả ngày, ngày ây bố mẹ cô vẫn còn rất trẻ, tay trong tay, đứng
đó đợi cô, mỗi khi con ngụa gỗ lướt qua mặt họ, hai người đều cùng huớng về phía
cô vẫy tay cười.
Sau này Trịnh Phiên Nhiên cũng đưa cô đi một lần, cùng cô đứng ở bên ngoài
mấy tiếng đồng hồ, cô lạnh lùng nhìn đu quay ngựa gỗ trống rỗng, còn anh lặng
nhìn cô. Lúc gần về, anh dẫn cô leo lên lâu đài cổ tích cao nhất ở khu vui chơi,
ngồi bên cửa sổ, anh chỉ tay về hướng chiếc đu quay ngựa gỗ phía xa xa cho cô
nhìn và nói: "Thử để ý xem, phải đứng thật cao, thật xa mà ngắm, mới có thế
không để bất cứ ai phát hiện ra rằng em coi trọng nó."
Kể từ đó, Tân Cam không ngồi ngựa gỗ nữa.
Nhưng hôm nay thật đặc biệt, cô nhất định phải ngồi một lần. Đây là sự giải
thích duy nhất về tuồi thơ và hạnh phúc của cô, cô muốn dẫn sinh linh bé nhỏ
ngồi thử một lẩn.
Tiếng khóc "hu hù hu..." bên cạnh như đáp trả suy nghĩ của cô, Tân Cam bỗng
cảm thấy rùng mình. Cô cúi xuốg nhìn cậu bé có kiểu tóc tròn xoe hình quả dưa,
bám chặt lấy chân mẹ, trông như một chú gấu đang leo cây vậy. Bà mẹ trẻ mặt đỏ
phừng phừng, lê từng bước nặng nề, nhấc cậu bé lướt qua mặt cô.
Cậu bé khóc nức nở: "Con khát, hu hu hu... Mẹ ơi con khát..."
"Uống nước đi!" Bà mẹ vô cùng tức giận, đưa cho cậu bé cốc nước.
Thằng bé ngoạc mồm khóc lớn hơn: "Không uống nước! Con muốn uống Co-ca
cơ!"
"Không được! Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được uống một cốc Co-ca thôi! Con
quên quy định bố đã nói à?!"
Thằng bé đáp: "Vậy bố còn quy định không được trốn học nữa! Sao mẹ còn nói
dối thầy giáo đưa con đi chơi?!"
"Là con van xin mẹ hôm qua đấy!" Bà mẹ trẻ gào lên, đương nhiên là vì hành vi
cong cớn, lấy oán trả ơn của đứa con trai làm cho phát điên lên.
Thằng bé chùi hết nước mắt nước mũi vào quần mẹ, khóc: "Vậy con cầu xin mẹ
lần nữa đây! Mua cho con Co-ca đi mẹ! Mẹ..."
Bà mẹ toàn thân run run, tiếp tục bước nặng, bước nhẹ nhấc Tiểu cong cớn
đi.
Tân Cam đứng một bên không nhịn được cười nhìn hai mẹ con họ, nhưng trong
lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuôi... Tại sao không đáp ứng yêu cầu của thằng
bé? Uống nhiều Co-ca thì làm sao? Không nghe lời thì làm sao? Nếu là con cô,
phải giết người cô cũng giúp nó giết người.
Cô nán lại khu vui chơi rất muộn, lúc về đến nhà đã là bảy giờ hơn, trong
phòng yên ắng, Tân Cam tưởng Trịnh Phiên Nhiên ở trên tầng, lúc đi qua phòng ăn
bỗng giật nẩy mình. Anh đang lặng lẽ ngồi đợi cô.
Nhìn thấy cô cuối cùng đã về, chú Trần dùng tay ra hiệu cho mấy người hầu lập
tức bưng cơm canh lên.
"Canh rau xanh hải sâm." Chú Trần bưng chén canh đẹp đẽ đặt cạnh cô, cười híp
mắt: "Phụ nữ mang thai ăn hải sâm sẽ rất tốt cho da em bé."
Tân Cam cầm đôi đũa, im lặng không nói gì.
Trịnh Phiên Nhiên ngước lên nhìn chú Trần, lạnh lùng nói: "Từ ngày mai cho
chú nghỉ phép."
"Cảm ơn thiếu gia, tôi cũng muốn về quê lâu lắm rồi." Chú Trần dường như chưa
bao giờ tự đòi hỏi tiền lương.
Trịnh Phiên Nhiên mặt mũi tối sầm lại, nói thêm một câu: "Một tuần."
Chú Trần cúi đầu cung kính, nhưng lại biểu lộ sự nuổi tiếc: "