
Tại sao vẫn
không đuổi mình đi?"
Trong lúc họ nói chuyện, Tân Cam đã ăn hết hai bát canh, sau đó chú Trần cho
tất cả mọi người lui ra ngoài, phòng ăn trở nên yên ắng, Trịnh Phiên Nhiên vẫn
ngồi đối diện cô, từ từ dùng cơm.
Anh rất bình thường, không hỏi, nhưng cô lại cảm thấy nên giải thích: "Hôm
nay, dụng cụ ở bệnh viện hỏng, cho nên..." Mới nói dối một nửa, lại cảm thây
thật ấu trĩ, bệnh viện tư nhân đó dưới tên anh quản lý, làm sao có thể giấu anh
được? "Ngày mai em đi. Anh cứ yên tâm."
"Anh có gì mà không yên tâm?" Anh cúi đầu chầm chậm ăn bát canh, bình tĩnh
nói.
Tần Cam đang ăn cơm, sững sờ, nước mắt tuôn rơi.
Trịnh Phiên Nhiên đặt bát đũa xuống, lặng lẽ nhìn cô. Đêm nay quá yên tĩnh,
đối diện với cô vừa ăn cơm vừa đầm đìa nước mắt, trái tim anh bỗng cảm thấy ngột
ngạt, nó giống như có một cái gì đó nén lại không nổi, cuối cùng lại đào
lên.
Trần Ngộ Bạch nói không sai, những kẻ đàn ông khinh thường tất cả những luân
thường đạo lý trên thế giới này, sớm muộn cũng phải chịu báo úng, An Tiểu Ly là
báo ứng của Trần Ngộ Bạch, còn báo ứng của anh chính là người phụ nữ vừa tuôn lệ
vừa đang cố giả vờ ăn ngay trước mắt anh lúc này.
Không chịu đựng được, anh rướn người rút đôi đũa từ tay cô.
"Em làm ồn thế đủ chưa?" Giọng anh ai oán: "Anh đâu bắt em phải bỏ nó! Nếu em
thực sự muốn sinh nó, anh sẽ nuôi."
Không còn đôi đũa trong tay, bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đâm, ngẩng đầu
lên, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Phiên Nhiên, anh không biết làm một người cha tốt, anh không quan tâm đến
giọt máu này, gia đình này, anh xem tình cảm như là gánh nặng không cần thiết.
Đối với anh, sự xuất hiện của em và Trịnh An Đồng đã là quá đủ khiến anh phải
dằn vặt và chịu trách nhiệm, anh không hề muốn có đứa con này, sợ em sinh ra cho
anh..." Cô nói xong câu đầu giọng đã nghẹn đi, khóc không thành tiếng.
Trịnh Phiên Nhiên ghét cái thứ bé nhỏ đó, chưa sinh ra đã làm cho cô yếu mềm
như vậy rồi.
Anh đưa tay nắm lấy nắm đấm cùa cô, gồng lên xòe mười đầu ngón tay cô ra, oán
trách nói: "Nếu không phải là em sinh, thì em nghĩ anh sẽ giữ nó lại đến bây giờ
sao?"
Tân Cam nước mắt nhạt nhòa, kiên định lắc đầu: "Nhưng như thế vẫn chưa
đủ!"
"Vậy em muốn gì?"
"Em hy vọng anh yêu nó, giống như..."Giọng cô nghẹn lại, khẽ nói tiếp: "...
như yêu em."
Đúng vậy, cô biết người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên trước giờ luôn là người
yêu cô. Hồi nhỏ, khi anh cùng Trịnh An Đồng đến nhà Tống gia chơi, cô mời anh ăn
kẹo, hai người nhoắng cái đã lẳng lặng ăn hết cả hộp kẹo, Trịnh An Đồng hết sức
ngạc nhiên, vì lúc đó dù Trịnh Phiên Nhiên vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng lại
khách khí đến mức món sườn xào chua ngọt sở trường mà anh cũng không muốn
nếm.
Sau này thân thế cô bị vạch trần, Tân Vân Hoa bị ép rời đi, cự tuyệt bỏ rơi
cô đi lấy người khác, Tân Cam đã bao lần đi bộ đến tận nhà Trịnh gia tìm bà, lần
nào cũng vậy, Trịnh Phiên Nhiên đều tiễn cô về tận nhà, cả lần cưỡi ngựa bị ngã
bong gân cũng vậy.
Sau này cô luôn thử vờ như vô tình suy đoán về anh, nhưng trong lòng cô luôn
hiểu rõ, người đàn ông tên Trịnh Phiên Nhiên này chính là người duy nhất thật
lòng yêu cô trên thế gian này.
Cô nói xong câu "... như yêu em", liền đưa một tay lên ôm mặt khóc. Trịnh
Phiên Nhiên dù vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay đặt trên tay cô cũng nóng
ran, ẩm ướt. Anh đứng dậy, đi đến bên cô, ôm cô từ phía sau.
"Nếu như là con trai, anh nhất định sẽ dạy nó tất cả bản lĩnh để sinh tồn, nó
muốn hô mưa gọi gió hay tiêu diệt cả thế giới này, anh sẽ cho nó toại nguyện.
Nếu nó là con gái, anh bảo đảm nó sẽ hạnh phúc, vui vẻ suốt đời." Anh nhẹ nhàng
ôm lấy cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Nhưng anh không thể nào yêu nó như yêu
em được! Tân Cam! Anh không thể yêu bất cứ ai như yêu em được... Anh không
thể."
Tuyệt đối không thể vì đứa con mà lấy cô, tuyệt đối không thể vì bất cứ ai
trên thế giới này mà lấy cô.
Tuyệt đối không thể yêu ai hơn cô, tuyệt đối không thể yêu bất cứ ai trên thế
giới này hơn cô.
Em không phải "tâm can" của anh, em là sinh mệnh cuộc đời anh.
Tân Cam ôm đầu khóc rưng rức. Anh quỳ xuống ôm cô, vỗ nhè nhẹ an ủi.
"Được rồi, đừng khóc nữa! Thích sinh con thì cứ sinh là được chứ gì, dù sao
đau đẻ chín tháng mười ngày cũng không phải là anh." Ngữ khí vẫn lạnh lùng, đểu
giả, nhưng giọng nói khàn khàn không giấu nổi xúc động.
"Đừng khóc nữa, Tân Cam..." Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô: "Đừng khóc
nữa."
"Anh đồng ý với em cố gắng làm một ông bố tốt nhé!" Tân Cam vừa nức nở vừa
nắm lấy vạt áo anh.
Anh chau mày miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Em không muốn đi Pháp. Hu hu hu..." Cô khóc to hơn.
"Được rồi, không đi nữa, sinh ở đây."
"Anh là đồ khốn!" Bỗng nhiên tâm trạng cô thay đổi, oán trách anh một câu.
Anh chau mày, đôi môi cô ướt mềm hôn lên cổ anh, rồi lại tiếp tục khóc.
"... Được rồi, anh là đồ khốn..."
Chương 9
Nước mắt tuôn trào làm ướt vai áo anh, Tân Cam run rẩy, nói từng câu từng
chữ: "Anh đã vì em ở đây lúc này, Phiên Nhiên, sau này anh có làm bao chuyện bỉ
ổi với em, em cũng