Polly po-cket
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326132

Bình chọn: 7.00/10/613 lượt.

iều người cô ta kêu Tô Dần Chính “Tô tổng”, lúc riêng tư, Chu Thương Thương cũng

từng nghe Trần Uyển Chi kêu Tô Dần Chính “Lão đại”.

Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính dạo phố xong, Tô Dần Chính mang cô đi nhà hàng Pháp ăn bít tết.

Ngày đó thật sự là một ngày hạnh phúc, bởi vì sắp qua năm mới, trên

đường cái nhìn thấy mọi người khuôn mặt tràn đầy tươi cười, thời tiết

cũng thực trong sáng, mây lượn trên cao, ánh mặt trời đem mỗi gương mặt

người qua đường đều chiếu rõ nét phân minh.

Chu Thương Thương ngồi trên sô pha thoải mái thu xếp chiến lợi phẩm,

khi lật đến một đôi giày da nữ màu đen, hơi hơi kinh ngạc một chút: “Tại sao có đôi giày này?”

Tô Dần Chính nhìn, góc mày thư thái ý cười: “Mua cho Uyển Chi.”

Chu Thương Thương cũng không có nghĩ nhiều, “Ah” một tiếng, nói: “Cô ấy quả thật hẳn là nên đổi đôi giày.”

Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.

Cho dù là giải phẫu vi sang, cũng lưu lại vết thương, gây tê qua đi,

đau đớn như là nước trà trong biển cả, chậm rãi tươi mới, sau đó bành

trướng mở ra.

Chu Thương Thương cuộn mình ở trên giường, nửa giờ sau, Tô Dần Chính gọi điện, cô từ chối điện thoại của hắn.

Giờ phút này di động đặt ở đầu giường lại vang lên, đối phương giống

như cực kỳ có tính nhẫn nại, di động đã liên tục chấn động một đoạn thời gian thật dài.

Chu Thương Thương cau mày, nhô người qua lấy di động, màn hình lóe ra hai chữ “Hàn Tranh”.

Chu Thương Thương nhấn phím nghe máy, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: “Là Thập Nhất à, có việc sao?”



Áp tử thừa dịp Hàn Tranh còn có vài ngày nghỉ, tổ chức cuối tuần này

đi ra ngoài hoạt động leo núi, Hàn Tranh phủ quyết ba cái đề án địa điểm leo núi Áp tử đưa ra, nói: “Thành phố B không phải có tòa Ngũ Phong Sơn sao? Phải đi thì đi thành phố B đi.”

Áp tử sáng tỏ nhìn anh một cái: “Nếu như đi thành phố B liền nhất

định phải kêu Thương Thương, Thương Thương là người sinh trưởng ở thành

phố B.”

Hàn Tranh cười cười: “Nhiều người đông vui.”

Hàn Tranh từ thư phòng đi ra gọi điện thoại cho Thương Thương, ống

nghe dán vào lỗ tai anh, truyền đến tiếng máy móc “Reng —— reng”, Hàn

Tranh không cho phép mình quá khẩn trương.

Không có người nghe, anh lại gọi thêm một lần.

Qua một hồi thật dài, trong di động truyền đến thanh âm của Chu

Thương Thương, tuy rằng giọng điệu khi nói chuyện cùng thường ngày lui

tới giống nhau, nhưng mà thanh âm tựa như nhiễm lớp bụi phấn thật dày,

có vẻ hữu khí vô lực.

“Làm sao vậy? Thương Thương?” Anh hỏi.

“Em không sao, vừa tỉnh ngủ mà thôi.” Chu Thương Thương nói như vậy.

“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.” Hàn Tranh dừng một chút, đề nghị.

Chu Thương Thương trầm lặng, nói: “Thập Nhất, thân thể em có chút không thoải mái, em trước nghỉ ngơi, cúp máy, tạm biệt.”

Hàn Tranh cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà, khi chuyển xe ra khỏi kho gặp gỡ Hàn thủ trưởng quay về, Hàn thủ trưởng gõ cửa kính xe Hàn Tranh, Hàn Tranh ấn xuống cửa sổ xe, nhìn Hàn thủ trưởng: “Anh trai.”

Hàn thủ trưởng nhíu mày: “Đi đâu?”

“Đi bơi, muốn đi chung sao?” Nói xong, không đợi Hàn thủ trưởng mở

miệng nói chuyện, kiêu ngạo đóng lại cửa sổ, thuần thục chuyển động tay

lái di chuyển xe ra khỏi kho, ra khỏi Hàn gia đại viện.

Trước đó khi Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương lần thứ hai chuyển

nhà, Hàn Tranh vẫn thường thường sẽ đến nhà bọn họ, khi đó Chu Thương

Thương vẫn là một giáo viên toán học, Áp tử cười cô lấy sắc dạy người.

Có lần anh từ hồ Dương Trừng trở về, cục trưởng cục du lịch địa

phương tặng anh hai thùng cua to, lúc anh trở về liền mang cho Chu

Thương Thương cùng Tô Dần Chính một thùng. Ngày đó Tô Dần Chính không ở

nhà, Chu Thương Thương vừa tắm rửa xong ở trong phòng ngủ phê bài thi,

áo dài quần dài, tóc còn ẩm ướt tùy ý xõa ở sau đầu. Lần đó Hàn Tranh

đứng sau lưng nhìn lăng lăng Chu Thương Thương.

Đó cũng không phải là một hình tượng thật đẹp nhiều ấn tượng sâu sắc

gì, nhưng là ngày đó sau khi trở về Hàn Tranh vẫn liên tiếp nhớ tới.

Trong lòng anh thầm mắng không xong, có chút tình cảm tựa như cỏ dại

chôn dưới mặt đất qua mùa đông, không biết bị luồng gió xuân nào thổi

qua, lập tức liền sinh trưởng lan tràn.

Nhà mới của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Hàn Tranh chỉ ghé qua một lần, chính là lần trước đó đưa Chu Thương Thương trở về, tuy nhiên

ngày đó anh cũng không đi vào. Ngày đó anh ngồi ở trên xe nhìn Chu

Thương Thương vào cửa, theo cửa kính xe hướng lên trên nhìn lại còn có

thể nhìn đến căn phòng sinh hoạt trên lầu hai biệt thự sáng đèn , Tô Dần Chính ngày đó có ở nhà .

Anh ở trên xe im lặng hút gần một gói thuốc lá, đều nói cai thuốc

khó, nếu cảm tình cũng có thể từ bỏ giống như thuốc lá, cũng là một

chuyện may mắn.

Áp tử bảo anh đừng rối rắm, Tống Thiến mắng anh ngu ngốc, anh đều

không có nhúc nhích gì, đối với phần cảm tình này, anh đè nén lâu lắm,

hiện tại anh không muốn lại giấu, cũng không muốn lại trốn chạy.

Mấy người lớn tuổi nói hai người cùng một chỗ cần duyên phận, dựa

theo loại cách nói này, anh với Chu T