
iệt, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần đỏ ửng, một cảm
giác ấm áp từ đáy lòng tràn ra. Bạch Mạn Điệp vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình
một cái để xua đi cái cảm giác bồn chồn không hiểu rõ kia.
Cuối cùng, khi phun ra một ngụm máu đỏ, Đông Phương Vũ
thở dài một hơi, “Tốt rồi, mứt quả của Hồ Châu là ngon nhất, ta đưa nàng đi.”
Hắn vừa nói chuyện để phân tán sự chú ý của nàng, vừa đổ dược lên vết thương.
“Tốt, ta chưa ăn qua a, kỳ thực ta rất muốn đến kinh
thành. Nói thật, ta chí tại lam thiên bích thủy (trời xanh nước biếc), muốn
ngao du thiên hạ,…Ai da…” Bạch Mạn Điệp đau đớn kêu lên.
“Nếu như nàng muốn ngao du thiên hạ, ta có thể đi cùng
nàng.” Hắn lại buộc vải băng bó vết thương cho nàng, vụng về dỗ.
“Khục, tạm thời chưa phải lúc. Ta rất hay nằm mơ, luôn
được cùng một vị đại hiệp tiêu sái, bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt luôn mang
theo một nụ cười ôn nhu, lại có chút tà mị, có chút hài hước, tính tình dịu
dàng, đối với ta thật tốt, tựa như Đoạn đại ca vậy. Ta muốn người đó cùng ta,
ngao du thiên hạ. Xem thế nào cũng không giống như ngươi, suốt ngày một mặt cau
có, nhìn ngươi là đã muốn phiền rồi. Muốn ngươi dịu dàng với ta là chuyện không
có khả năng, ngươi càng không thể khiến ta cười, truyện cười của ngươi thật sự
rất nhạt nhẽo….” Bạch Mạn Điệp đột nhiên ngừng lại, vừa nãy hắn mới làm gì? Đùa
sao? Trời ạ, hắn thật sự kể truyện cười cho nàng nghe sao?
Hắn thừa lúc nàng cười mà rút tiễn, nhất định là để
phân tán sự chú ý của nàng nên mới kể truyện cười. Nàng ngốc thật, tại sao lại
không chú ý tới dụng tâm của hắn?
Hắn kể nàng nghe truyện cười, tuy rằng rất nhạt.
Hắn dỗ dành nàng, tuy rằng phương pháp vô cùng ấu trĩ.
Ở cùng nhau đã hơn ba tháng, tính tình hắn thế nào
nàng hiểu rất rõ, muốn một nam nhân khí phách, cao ngạo như hắn kể truyện cười
cho nàng nghe là không có khả năng. Nhưng bởi vì nàng, hắn nói chuyện nhỏ nhẹ.
Hắn yêu nàng sao? Rất yêu rất yêu? Nếu không yêu sâu sách một nữ tử, loại nam
nhân như hắn lại chịu “hi sinh” như vậy sao? Bạch Mạn Điệp nhất thời thất thần,
không biết làm sao đối mặt với hắn. Chết tiệt, nhất là khi nàng vừa nói mấy lời
ngu ngốc.
“Đoạn đại ca là ai?” Hắn thập phần không vui. Hắn đã
nói năng nhỏ nhẹ, kể truyện cười cho nàng nghe, nàng lại cư nhiên ở trước mặt
hắn mà nói nam nhân khác tốt? Theo lời nói của nàng, tựa hồ là rất tán thưởng
vị Đoạn đại ca kia, thậm chí coi Đoạn đại ca đó là tri kỉ của nàng, vậy còn hắn
thì sao? Hắn biết quan hệ của hắn với nàng lúc đó vẫn không tính là thân mật,
nhưng cũng từng có da thịt chi thân, từng có cùng nhau nói chuyện trong sơn
động, từng có hôn nhau ở bờ sông. Hắn tin, nàng đối với hắn không phải hoàn
toàn là vô ý. Hai người họ với đối phương đều có hảo cảm, quan hệ cũng khi tốt
khi xấu. Khi xấu thì bất hòa như người xa lạ, khi tốt có thể thỏa thích hôn
môi, quan hệ của hai người lúc đó thật sự phức tạp. Cho dù là bản thân hắn,
cũng không biết hai người lúc đó được tính là gì.
“Đoạn đại ca…” Nàng dừng lại. Đoạn đại ca là Minh
Vương, thân phận đặc biệt, rốt cuộc có nên nói hay không.
“Sao không nói tiếp? Là thanh mai trúc mã hay là sư
huynh nàng?” Ánh mắt sách bén của hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng không nói không
được.
Bạch Mạn Điệp lách đầu phủ nhận, “Đều không phải.”
“Vậy hắn là ai?” Đông Phương Vũ tựa như một hài tử
đang giận dỗi. Lớn như vậy rồi, cũng có thể ấu trĩ như vậy.
Bạch Mạn Điệp thầm thấy buồn cười, “Ngươi ghen sao?”
“Đều không phải?” Hắn phủ nhận, nhưng khuôn mặt đỏ ửng
đã biểu lộ rõ tâm tình.
“Vậy hắn là ai?” Nàng dường như rất ỷ lại vào hắn.
Nàng chăm chú giải thích, “Ngươi đừng hiểu lầm, Đoạn
đại ca chỉ là nghĩa huynh của ta thôi. Ta nói với hắn, bảo hắn đừng yêu ta, ta
cũng sẽ không yêu hắn, chúng ta chính là quân tử chi giao.”
“À” Hắn hơi nhíu mi, vờ như không thèm để ý, che giấu
chuyện hắn thật sự ghen.
Bạch Mạn Điệp cười cười, kỳ thật hắn đùa rất hay, sau
khuôn mặt băng lãnh đó lại y như một hài tử.
Bạch Mạn Điệp nằm xuống, hai tay vén ở sau đầu, khẽ
nói, “Đại ca, thổi sáo ta nghe được chứ?” Trời xanh, mây trắng, thảm cỏ, có âm
nhạc nữa thì tuyệt vời.
“Được.”
“Được rồi, bỏ cái mặt nạ qua một bên đi, ngươi suất
(đẹp trai) như vậy, lại đi che mất là sao?” Quá lãng phí.
Đông Phương Vũ cười cười, tháo mặt nạ ra nhét vào một
chỗ. Bệnh nhân là lớn nhất, nàng có yêu cầu gì, đều phải đáp ứng.
Từng giai điệu bay lả tả, Bạch Mạn Điệp nhắm hờ đôi
mắt, lẳng lặng hưởng thụ.
“Kỳ thật ta vẫn theo đuổi cuộc sống thế này, trời
xanh, mây trắng, cỏ xanh, cầm tiêu, lại có một nam nhân yêu ta.” Nàng ngắm trời
xanh mây trắng, chậm rãi vẽ nên một tương lai, “Xem nhiều phim truyền hình cùng
tiểu thuyết, ta vẫn mơ được làm một nữ hiệp. Hiện tại mộng đã thành hiện thực,
trái lại không thấy chút thú vị nào. Nếu như… ta nói là nếu như, nếu như ta
vĩnh viễn không trở về được. Ta muốn tìm một người yêu ta, ta cũng yêu người
đó, xây một sơn trang, gọi là… Vô Tranh sơn trang, suốt đời vô tranh. Cái gì Vô
Ảnh La Sát, ta không cần. Ta chỉ hi vọng suốt đời vô tranh, ta muốn cuộc