
ỉ Hạnh lưu ý hạ nhân bên
đường, đều lui rất xa, cúi đầu. Khinh miệt sợ hãi cùng chán ghét không thể che
giấu, nhất là nha đầu có vài phần tư sắc, hận không thể núp vào chân tường.
Nhưng đây còn không phải tệ
nhất. Càng tệ hơn là, Huệ tẩu nước mắt lưng tròng chào đón, khoa tay múa chân
với Như Ý, lại dập đầu
Như Ý thiếu chút nữa cũng
khóc theo, "... Cô nương, phòng bếp không phát nguyên liệu...”
Ngay cả cơm cũng không cho
ăn?
"Huệ tẩu, không phải lỗi
của ngươi, đừng quỳ." Chỉ Hạnh cười cười, "Đồ ăn của nha đầu ma ma,
phòng bếp có cho không?”
Huệ tẩu gật gật đầu, xấu hổ
rụt vai.
"Ngươi nhanh đi ăn no...
Như Ý cùng Cát Tường cũng đi." Chỉ Hạnh an ủi, "Ăn no mới có sức làm
việc. Mấy ngày nay gà vịt thịt cá, ta cũng ngán. Không bằng đơn giản chút...
làm cho ta cùng Tam gia hai chén mì ngật đáp là được rồi.”
Vào Noãn Các, không ngờ vẫn
là lạnh. Bọn họ vừa ra khỏi cửa, ma ma trông chừng lửa than coi như không còn
chuyện của mình. Nàng gọi người, một đám vừa động, vẻ mặt thực khó xử, nhưng
không ai lên tiếng.
Nàng vẫn lấy lò sưởi tay cho
Tam Lang ôm trước, giúp hắn thay đổi hài bị tuyết làm ướt nhẹp, không nhìn đám
nô bộc lười biếng này, tóm lại, động tác dù chậm, vẫn làm nóng kháng, khiến
phòng ấm lên.
Cát Tường Như Ý vội vàng bưng
hai chén mỳ tiến vào, nhỏ vài giọt dầu mè, còn có cái ng cùng một chút hành
tăng vị. Xem ma ma trông chừng lửa than còn đang rề rà, dứt khoát qua làm thay,
sợ cô gia cùng cô nương bị lạnh.
"Danh sách ở chỗ
nàng?" Tam Lang uống miếng canh, âm trầm hỏi.
"Viện của chúng ta là ở
chỗ ta." Chỉ Hạnh buông bát canh trả lời.
"Nên đánh nên bán, viện
này nàng làm chủ." Tam Lang giọng nói càng u lãnh, ma ma trông lửa còn
đang dây dưa động tác đột nhiên nhanh hẳn, than cháy hay chưa cháy đều nhanh
chóng đưa vào.
Tam Lang ăn mỳ, rất kỹ, rất
chậm. Giống như là lần cuối cùng, rốt cuộc ngay cả nước dùng cũng uống hết.
Cùng hắn thành thân thời gian tuy rằng không bao lâu, nhưng Chỉ Hạnh đã biết
Tam Lang thực không thích để thừa đồ ăn, sợ hắn miễn cưỡng ăn, đều cẩn thận
tính lượng ăn vừa đủ.
Nhưng lúc này cảm xúc của hắn
đặc biệt suy sụp... Đã có thể cảm thấy như có lửa quỷ đang bay. Cát Tường cùng
Như Ý đến thu kháng bàn, run rẩy đến chén bát va nhau lạch cạch.
Chờ chỉ còn lại hắn cùng Chỉ
Hạnh, hắn mới thản nhiên mở miệng, có chút cứng ngắc, "Nương, biết ta hôm
nay đi tế bái di nương.”
"... Lướt qua phu nhân,
di nương có cáo mệnh trước, khó tránh khỏi... có chút cảm xúc." Chỉ Hạnh
không dám nói bà mẫu làm sai, có oán hận khúc mắc như thế nào, ai cũng không
muốn nghe thân nhân mình bị nói dài nói ngắn.
Tam Lang hơi cong khóe miệng,
tràn ngập lạnh lùng châm chọc, "Bà ấy đẩy ta đi chết không thành, liền như
vậy. Chỉ cần nhắc đến di nương một câu... ta không có cơm ăn, bà ấy đi phá
phòng ở của di nương.”
Trong lòng hắn oán, so với tưởng
tượng còn sâu hơn. Vết thương trong lòng, so với nàng nghĩ đến còn nặng hơn.
Tam Lang bỗng nhiên đứng lên,
đột nhiên kéo Chỉ Hạnh qua ôm lấy, khiến nàng sợ nhảy dựng, "Tam gia?!”
Hắn lại không nói một lời ôm
Chỉ Hạnh đi về phía phòng ngủ, đá rất nhiều cửa, còn không kiên nhẫn xé rèm cửa
chắn đường, ném Chỉ Hạnh lên chăn gấm, đè nặng trên người nàng, hai tay chống
cạnh đầu nàng, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như
muốn nhìn thấu nàng.
Chỉ Hạnh muốn quay đầu, lại
bị hắn cứng rắn xoay trở về, cơn tức bị kích phát ra, "Tam gia cầu xin
chàng có chuyện gì cứ nói thẳng! Ta lại không biết đọc suy nghĩ, sao ta...”
Tam Lang lại cầm lấy tay nàng
đang vỗ ngực, đặt ở cổ họng mình, tay hắn nắm tay Chỉ Hạnh, càng siết càng
chặt.
Chỉ Hạnh rốt cuộc cũng bùng
nổ. Nàng lưu loát nhổ trâm cài trên tóc mình xuống, đưa đến mạch máu ở cổ.
Hắn từ từ nới lỏng tay, đoạt
lấy trâm cài của Chỉ Hạnh, quăng ra ngoài màn. Xụi lơ xuống, đem mặt chôn ở gáy
Chỉ Hạnh
"... Ngu ngốc." Chỉ
Hạnh lửa giận càng ngày càng cao, "Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Chàng nghĩ rằng ta thương hại chàng? Chàng cho ta là cái gì? Ta là vợ chàng!
Chàng hôm nay chưa thấy rõ? Chàng còn tưởng rằng ta có nhà mẹ đẻ? Ta có đường
lui? Chàng có hiểu cái gì là đập nồi chìm thuyền hay không? Hay là thám hoa
lang không biết điển cố này?...”
Tam Lang hôn nàng, dán môi
một lần lại lần nhẹ giọng nói đúng không ngừng, sau đó nàng nếm được vị mặn.
Tri huyện lang cận thần của
hoàng đế, lệ nóng không ngừng, khóc tựa như đứa nhỏ.
Chuyện cũ như nước. Nhớ tới
mẫu thân đau đớn cùng tâm tàn, thời thơ ấu không có tiếng cười, nhà khó có thể
gọi là nhà. Nước mắt của nàng cũng dần dần nổi lên, ôm lưng Tam Lang khóc rống.
Trước kia nàng đều nói với
bản thân phải kiên cường, để nương yên tâm, Phó thị đích truyền phải cứng cỏi,
cho nên có khó khăn đến thế nào cũng không rơi một giọt lệ.
Nàng không có chịu đòn roi,
nhưng nàng hiểu được cái loại đau đớn đến tận xương của Tam Lang. Đao của người
thân chặt xuống, so với lăng trì còn thê thảm gấp trăm lần.
Lần này không giống như bóng
đè, ít nhất Tam Lang dịu dàng rất nhiều. Tuy rằng vẫn