
có chút tay chân vụng về,
dùng sức lớn chút, nhưng tổng thể so với chà đạp cũng có chút khoảng cách.
... Chỉ là số lần có điểm
nhiều, thời gian có chút dài, nàng cả một đêm cơ hồ không nhắm mắt, cũng hoài
nghi eo mình sẽ đứt.
Nhưng vừa tảng sáng, nàng mơ
mơ hồ hồ cảm thấy Tam Lang ôm nàng, kết quả mắt nàng vừa hé, lập tức có người
quay vào tường, giấu mặt vào trong.
... Rốt cuộc ai mới là tân
phụ đây!
Nàng thức dậy ngồi một lát,
có cảm giác khô héo như hoa tàn liễu rũ. Nhưng vẫn khoác áo ngoài đi tìm quần
áo sạch, ở sau bình phong thay đổi... Sau đó nhìn một đống vải rơi tứ tung mà
phát sầu. Phải giải thích thế nào với hai tiểu nha đầu Cát Tường Như Ý chưa lấy
chồng này đây... ?
Tam Lang chôn trong chăn bông
thanh thanh cổ họng, ho khan một tiếng.
Vai nàng khẽ run, có chút bất
đắc dĩ cười... Có lẽ còn lẫn một chút sủng nịch. Thích ném loạn quần áo sao?
Hiện tại trống trơn xem chàng rời giường thế nào.
Nhưng nàng vẫn tìm một bộ y
phục hoàn chỉnh, hầu hạ phu quân sáng sớm liền choáng váng mặc quần áo. Chỉ là
vừa mặc áo ngoài, hắn lắc lắc đầu, "Ta phải tiến cung.”
... Mùng ba đầu năm tiến
cung?
Bất quá nàng cũng không hỏi
nhiều. Dù sao Mộ Dung hoàng gia chính là một đám sài lang ăn tươi nuốt sống.
Tam Lang đáng thương, đầu năm còn phải chịu hoàng đế chỉnh.
Buổi sáng vẫn không có thức
ăn, nhưng người nàng lựa chọn cũng không phải ngốc, tuy nói đầu năm dừng giết
gia súc, nhưng từ cửa hông đi ra ngoài mua chút điểm tâm ăn qua bữa sáng vẫn
làm được.
Chẳng qua có chút buồn bực.
Nàng một đêm xuân tiêu tiều tụy như rau héo, vì sao Tam Lang lại vẻ mặt toả
sáng tinh thần sáng láng ăn cháo? Rõ ràng hắn mới là người dùng sức.
... Chẳng lẽ, đây là hút linh
khí mà Chí Dị Ký (sách
nói về nhưng câu chuyện ma quỷ này nọ ấy) viết? Nàng thật sự không muốn nghĩ theo hướng
quái đàm minh hôn (chuyện
ma quái, người sống lấy ma, vv) linh
tinh.
Tam Lang vẫn không cho đưa,
nhưng lời thoại đã thay đổi. Hắn ghé vào bên tai Chỉ Hạnh, "Cẩn thận eo
nàng... Ngủ tiếp một lát." sau đó cười mà ra.
____________
Lần này Cát Tường cùng Như Ý
bình tĩnh hơn... Dù sao không phải lần đầu tiên thấy cô nương sáng sớm bào cạnh
cửa. Vẫn là bàn bạc xem năm sau tìm thợ sơn nào có vẻ quan trọng hơn.
Nhưng Chỉ Hạnh trở về ngủ lại
gần trưa đã bị đánh th
Hoàng đế kia không biết sợi
gân nào bị rút, tặng một bàn tiệc rượu phô trương đến Tu Thân Uyển, chỉ tên cho
tri huyện lang phu nhân Hứa thị, còn không cho quỳ tạ ơn.
Công công đưa tiệc rượu đến
đầy mặt tươi cười nói với Phùng gia lão gia, "Nghe nói vợ chồng tri huyện
lang ở nhà ngay cả miếng cơm cũng không có ăn, hoàng thượng liền nói sẽ quản
cơm. Đây chính là thiên đại ân điển, chúc mừng Phùng lão gia.”
Cha chồng nghiêm túc lại cao
ngạo kia của nàng, sắc mặt kia... so với tắc kè còn thay đổi nhanh hơn.
Chỉ Hạnh cung kính hướng
hoàng cung phúc lễ tạ thưởng, lén hiếu kính cho công công một chút lại bị kiên
quyết chối từ. Công công nhẹ giọng hòa ái nói với nàng, "Phùng phu nhân,
một ngày ba bữa, tri huyện lang đại nhân bổng lộc không nhiều, nhưng cũng không
đến mức tệ như vậy." Hắn giọng nói càng hạ thấp, "Để hoàng thượng
biết lão nô thò tay về phía tri huyện lang, không cần móng nữa sao?”
Công công giọng nói mặc dù
thấp, nhưng trong phòng yên tĩnh mỗi người đều nghe rõ ràng. Vẻ mặt kia... rực
rỡ như pháo hoa, lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc vàng.
Chỉ Hạnh gắt gao nắm khăn
tay, cung kính tiễn bước công công, sau đó thuận thế cảm tạ cha mẹ chồng, liền
"phụng chỉ“ trở về ăn cơm.
Nhưng nàng trở về không phải
ngồi vào bàn ăn trước, mà là chạy vào phòng ngủ, chui vào trong chăn đấm giường
cười như điên, cười đến chảy nước mắt, cười đến khi cảm thấy mình không thất
thố, mới xoa bụng đi ra ăn cơm.
Một bàn tiệc lớn như vậy làm
sao ăn cho hết? Nhưng phần còn lại nàng đều thưởng cho Cát Tường Như Ý cùng Huệ
tẩu, lại còn dư, phân phó hai nha đầu đi bố thí cho đám ăn mày bên ngoài, cho
bọn họ lĩnh chút ân điển hoàng gia, còn dặn Cát Tường nói không ít lời ca tụng
công đức của hoàng đế... So với cho người của Phùng gia ăn tốt hơn nhiều.
Nhưng Chỉ Hạnh đã làm
tốt chuẩn bị -- bao đầu gối của nàng cùng Tam Lang đều khâu tốt lắm -- nhưng
cha mẹ chồng rõ ràng tức giận đến sắp nổ, lại một câu cũng không phát, ngay cả
tìm bọn họ mắng hai câu cũng không có.
Đây thật không tầm thường.
Tam Lang chỉ thản nhiên cười,
có chút châm chọc, một chút âm u, cùng khoái ý cơ hồ không phát hiện ra, bảo
nàng cứ việc yên tâm.
"Ta sẽ không để nàng
theo ta chịu khổ. An tâm hưởng thụ là được.”
Chỉ Hạnh không hỏi tiếp, nam
nhân có một số việc là không thể nói... Hơn nữa liên quan đến hoàng đế. Nàng
chuyển đề tài, nói thẳng định đem tất cả gia phó của Phùng gia ở Tu Thân Uyển
trả lại cho đại quản gia, ngoại trừ Cát Tường Như Ý cùng Huệ tẩu, tính đổi hết.
Tam Lang ý cười càng sâu một
ít, làm cho hắn vốn âm u tiêu tán rất nhiều. "Chuyện trong viện nàng cứ
quyết định.”
"Vẫn phải nhắc một
tiếng, bằng không đột nhiên cả viện toàn người mới, gia cũng kinh ngạc đ