
ư là mê hoặc : “ Dung Phượng Ca, tỉnh
tỉnh….. Lạc Khanh Nhan đang chờ ngươi đâu…..”
Không ngoài
dự đoán của Lam Quân Băng, khi Dung Phượng Ca nghe đến tên của Lạc Khanh Nhan,
đôi đồng tử một thoáng co rút lại, bàn tay có chút thả lỏng. Thừa cơ hội đó, Âu
Dương Liên vung tay chưởng cho Dung Phượng Ca một chưởng, chỉ mang theo ba phần
công lực cho nên Dung Phượng Ca chỉ lùi về sau vài bước, đáy mắt lại mất đi
tiêu cự nhìn về phía hai người này
“ Hắn…. bị
làm sao vậy?!” Âu Dương Liên cau mày hỏi Lam Quân Băng, trong một sát na, y cứ
tưởng mình sẽ bị Dung Phượng Ca giết chết vậy, không khỏi một thoáng lạnh như
băng nhìn Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca như một búp bê không linh hồn nhìn về
phía Lam Quân Băng cùng Âu Dương Liên, bất chợt khóe môi lại cong lên nét cười
quỷ dị, thanh âm trầm thấp khàn khàn : “ các ngươi nên chết, dám làm tổn thương
đến nàng…..”
Nói đoạn,
tay vươn lên, một cái tao nhã phẫy tay lại mang theo vô hình chung áp lực sát
khí, nội tức khó lường, dường như theo cái phẫy tay của y, từng mảnh lá cộng cỏ
như có linh hồn, sắc bén lạ thường tập kích đến hai người kia, những mảnh lá mềm
mại nhưng thật sắc bén cắt ngang cắt dọc khiến cho hai kẻ kia quần áo rách nát,
bị thương không ít, máu đã thấm ra y phục, Âu Dương Liên cùng Lam Quân Băng
nhanh chóng dùng võ công khống chế, nhưng dường như hai vị cao thủ võ lâm này đứng
trước Dung Phượng Ca chẳng khác nào tiểu sửu nhảy nhót, ngay cả một góc áo của
Dung Phượng Ca cũng không thể chạm được, Âu Dương Liên không ngờ rằng Dung Phượng
Ca lại có bản sự này, quả thật trở tay không kịp
“ Trong người
hắn có hai bản chất, lúc này đây chính là chí cực ác trong hắn, ngươi đã từng
nghe về Diệt Thiên…” Lam Quân Băng vừa chống đỡ, vừa giải thích. Nhưng vừa thốt
ra hai chữ diệt thiên thôi, thì y lại hối hận, nam nhân kia cũng là một đế
vương, nếu như biết thân phận của Dung Phượng Ca, hậu quả thật khó lường. Lam
Quân Băng tự mắng mình ngu ngốc, đáy mắt chợt lóe sát ý nhưng rất nhanh liễm
đi. Ngược lại, Âu Dương Liên vừa nghe đến hai chữ kia, một thoáng giật mình,
thì thào : “ Diệt Thiên?!”
Âu Dương
Liên chợt cười, cười như điên, nguyên lai nữ tử kia mạo hiểm cả tính mạng, cửu
tử nhất sinh, bôn ba khắp nơi, không ngại nguy hiểm đối mặt với cơ quan của Vũ
Văn Sư lấy cho được Phượng Hoàng hắc ngọc chỉ vì để người kia phá giải lời nguyền.
Một nữ tử có thể vì một người mà làm đến mức như vậy thì tình kia đã đến mức
như thế nào rồi. Dung Phượng Ca, ngươi biết không, ngươi dữ dội may mắn
Văng vẳng
nghe đâu đây thanh âm nhẹ nhàng nhưng tràn đầy thâm tình của nữ tử : “ một người
có thể yêu được một người bao lâu?! Đơn giản mà thôi, chỉ bốn từ : Đời đời kiếp
kiếp”. Dung Phượng Ca, nàng yêu ngươi không chỉ một kiếp này mà là hứa ngươi kiếp
sau, kiếp sau nữa, tam sinh tam thế, đời đời luân hồi cũng chỉ nhìn một mình
ngươi, lời thề như vậy ngươi có biết mình có biết bao nhiêu hạnh phúc. Không!
Không… y không cam lòng, tại sao phải là Dung Phượng Ca, mà không phải là y, bằng
mọi giá y phải đạt đươc, kiếp này cũng được, kiếp sau cũng thế, nàng nhất định
phải là của y, phải là của y. Âu Dương Liên điên cuồng nghĩ, cho nên thân pháp
cũng bắt đầu mang theo sát khí, tập kích đi lên
Lại nói đến
Lạc Khanh Nhan, trong cùng một thời gian Dung Phượng Ca bị Âu Dương Liên dụ đến
nơi này, thì Lạc Khanh Nhan cũng bị một bức thư mang đến phía tây vùng ngoại ô
của đế đô Băng Lạc
Không khí
nơi đây thực sự tốt, như một bức tranh thủy mặt, xa xa vài dãy núi xanh thẳm, bạch
vân lượn lờ. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Nói là hồ nhưng thực ra nó rất rộng, dòng
chảy khá siết, hơn thế nữa thượng nguồn lại xuôi về phía vùng biển, nói là hồ
thực ra nói là sông có vẻ đúng hơn. Một vài rặng dương liễu soi bóng xuống mặt
hồ, thực sự an tĩnh. Chiều tà buông xuống, mặt hồ như bị bao phủ bởi một lớp
màu vàng cam, như là dãi lụa óng ánh không có điểm cuối vậy, thấp thoáng xa xa
là vài tòa nhà thôn dân nho nhỏ, khói bếp lượn lờ thật ấp áp. Lạc Khanh Nhan chợt
nghĩ, sau khi phá giải lời nguyền của hắn rồi, hắn và nàng cứ như vậy chu du khắp
nơi, tiếu ngạo giang hồ, sau đó, kiếm một thôn nho nhỏ an tĩnh trụ xuống, chỉ
hai người làm bạn cho đến lão, cứ như vậy bình thảm ấm áp, thật là hạnh phúc
đi. Nghĩ đến đây, Lạc Khanh Nhan chợt cười…….
Dưới vài gốc
dương liễu, một người yên tĩnh dưới đó, lam bào vẫn vậy thanh nhã, một đầu tóc
đen xỏa tung, phần trên được cố định bởi một thanh đào mộc trâm, rõ ràng là
bóng lưng quen thuộc nhưng không hiểu sao Lạc Khanh Nhan lại cảm thấy có chút
gì đó kỳ quái
“ Dung Phượng
Ca!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, từ từ tiến lại gần. Thư là hắn viết cho nàng, gọi
nàng đến đây, cũng không rõ tiểu quỷ này lại bày trò gì, nhưng là nàng cũng rất
thõa mãn chiều ý hắn. Nghe tiếng của nàng, lam y nhân một thoáng giật mình
nhưng rất nhanh quay đầu lại, hé miệng cười, vẫn dung nhan như cũ xinh đẹp tuyệt
trần, vẫn tiếu dung ngượng ngùng pha chút ngây thơ của hài đồng, vẫn là đôi đồng
tử trong suốt khiến cho nàng mê luyến kia, nhưn