
hài tử đi theo sau
hắc y nhân
“ Chúng ta…
đi đâu?!” Nhu phi ấp úng hỏi
“ Dạ thành
– cố hương của nương nương…” Hắc y nhân bẫm báo : “ nơi đó có một tòa nhà,
nương nương có thể đến đó. Chủ nhân đã nói, bảo đảm cho nương nương một đời
bình an vinh hoa phú quý, nhất định sẽ giữ lời, nương nương an tâm. Nhu phi gật
gật đầu, cười nói cảm tạ”
Chiếc xe ngựa
lắc lư ra khỏi thành, bên ngoài hắc y nhân lái xe ngựa, bên trong có một quý
phu nhân, mặt mày hoa quý xinh đẹp, dù năm tháng tang thương trôi qua cũng
không che hết nét phù dung của một vị sủng phi khuynh triều, giờ khắc này đây,
nàng xiêm y đơn giản, một đầu tóc đen vấn lên bởi một thanh ngọc trâm, trong
tay ôm một tiểu hài tử khả ái, giờ khắc này đây nàng nét mặt yên bình… lại mang
theo chút phiêu diêu tuyệt trần….
“ Mẫu thân, kia
là gì vậy?!” tiểu hài tử tò mò nhìn chiếc hòm nằm một góc trong xe ngựa. Nhu
phi lúc này mới để ý đến chiếc hòm đó. Mở ra, mới thấy trong đó tràn đầy châu
báu, ngọc thạch, cùng trân châu…. Cùng một xấp dày cộm ngân phiếu, tính ra cũng
hơn trăm vạn lượng. Nhu phi cười nhẹ, đóng hòm lại, bấy nhiêu đó cũng đủ cho
hai mẹ con của nàng an nhàn sung sướng cho hết đời rồi, người kia… quả nhiên đủ
rộng lượng
“ Phu nhân,
bên ngoài có người gặp…” hắc y nhân dừng xe lại, lên tiếng nói. Nhu phi, à mà
cũng không còn gọi là Nhu phi nữa, tên của Nhu phi là Diệp Tình Nhu. Diệp Tình
Nhu nghe vậy, một thoáng kinh ngạc, ai còn có thể chờ nàng nữa đâu?!
“ A Nhu….”
Thanh âm trong trẻo dịu nhẹ, người đến không ai khác chính là đương kim hoàng
thái hậu hiện giờ – Diễm Thanh Ca, nàng hôm nay vẫn đoan trang xinh đẹp , bạch
y giai nhân, đã qua cái tuổi mười tám đôi mươi nhưng phong vận càng tăng thêm
vài phần thành thục ý nhị, thì dẫu sao nàng cũng chỉ mới hai bảy hai tám mà ^^
“ Là ngươi…
ngươi đến đây làm gì?!” Diệp Tình Nhu lạnh lùng nhìn Diễm Thanh Ca, thanh âm lạnh
nhạt, ánh mắt lại phức tạp tình tố, nói không nên lời hỗn loạn, giờ khắc này Diệp
Tình Nhu nàng cũng không rõ, đối với người này nàng nên đối thế nào mới đúng,
nàng… không rõ!
Diễm Thanh
Ca khe khẽ thở dài : “ ta… xin lỗi, chuyện năm đó… ta không phải không tin
ngươi, mà là… ta đã hết cách rồi, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được ngươi,
chẳng lẽ đến bấy giờ mà ngươi cũng không rõ sao?!”
Diệp Tình
Nhu yên lặng nhìn Diễm Thanh Ca, không nói…
“ Chuyện
năm xưa, ân oán khúc mắc giữa chúng ta…. Cũng không còn quan trọng nữa rồi…” Diễm
Thanh Ca than khẽ : “ đây là tâm ý của ta, coi như một đoạn cảm tình năm xưa,
ngươi…. Nhất định phải nhận lấy”. Nói đoạn đưa hộp gỗ cho Diệp Tình Nhu. Diệp
Tình Nhu vươn tay, lại ngập ngừng… khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Diễm Thanh Ca, nữ
tử xinh đẹp này… từng là người nàng kính yêu như đại tỷ, từng là người nàng hận
thấu xương… tất cả mọi cảm tình yêu hận quấn quanh…
Diễm Thanh
Ca buồn cười, đặt hộp gỗ trên tay Diệp Tình Nhu, cười nhẹ : “ ngươi vẫn như vậy,
lúc nào cũng không chịu hạ mình trước, cố chấp như thế…. Cho nên ta lúc nào
cũng lo lắng… đi thôi, rời khỏi chốn thị phi này, sống thật tốt, chúng ta có lẽ….
sẽ không có cơ hội gặp lại….”
“ Ta… đi…”
Diệp Tình Nhu nắm chặt lấy hộp gỗ, quay đầu bước về hướng xe ngựa, khoảng cách
giữa hai người một xa, làn môi khẽ mấp máy lại không thốt thành lời, cho đến cuối
cùng bước lên xe ngựa, nàng vẫn không nói một tiếng, cũng không quay đầu nhìn lại
bạch y nữ tử nơi đó vọng theo bóng lưng của nàng….
Một giọt lệ
còn vươn nơi khóe mắt, lăn dài trên má, rơi xuống vạc áo, không nói thành tiếng
nhưng khóe môi mấp máy rõ ràng thốt lên vài chữ : “ … thật xin lỗi….! Thanh
Ca.”
Năm tháng
ào ào qua đi, nhanh như vậy đã mười mùa xuân trôi qua, thời gian khoảnh khắc
như quay trở lại thời gian ấy
Nàng cùng
nàng cùng lúc tiến cung, người được tiên đế sắc phong làm hoàng hậu, người làm
cao quý quý phi. Nàng bạch y phiêu diêu xuất trần, tinh thông cầm âm, một khúc
Phượng Cầu Hoàng bắt được tâm của đế vương. Nàng hồng y xinh đẹp, kiêu ngạo rực
lửa như phượng hoàng trùng sinh, thiện vũ, một khúc vũ khuynh thành khiến đế
vương chao đảo
Nàng cùng
nàng, một người là hoàng hậu, một người là quý phi, cùng được sủng ái như nhau,
khi đó hai người, một kẻ đánh đàn người còn lại nhảy múa, có ai sánh được?!
Hoàng hậu
đoan trang xinh đẹp, Nhu phi hoạt bát yêu, hai người cùng hầu hạ một nam nhân,
không những không tranh sủng mà thay vào đó cảm tình của hai người phi thường tốt,
không thua gì tỷ muội ruột thịt. Nhu phi quá thẳng tính cho nên hoàng hậu luôn
là người giải quyết hậu quả cho nàng….
Cứ thế bình
thản, cuộc sống thâm cung trôi qua, đến một ngày sự xuất hiện một người làm
thay đổi mọi thế cân bằng lúc bấy giờ. Nữ nhân kia là một tài nữ, trong một lần
đế vương vi hành, mang nàng ta về cung phong là quý nhân. Nữ tử đó không đoan
trang xinh đẹp như Diễm Thanh Ca, không rực rỡ mĩ lệ như Diệp Tình Nhu, nữ nhân
đó thuộc loại ôn nhu mỹ, bệnh trạng mỹ, lúc nào cũng một bộ nhu nhược vô cốt rất
dễ kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân, mà đế vương cũng là nam nhân cho