
c mắt của nàng lần này đây cũng không thể rơi được, là nàng
quá vô cảm hay là… đau đến mức tận cùng rồi, lệ cũng không chảy được nữa?!
“ Dung Phượng
Ca, năm tháng dài đằng đẳng cuối cuộc đời, ta… phải sống như thế nào đây?!” tay
nàng nhẹ chạm vào gương mặt của y, ôn nhu vuốt ve, nhẹ giọng nỉ non.
Ta… phải
làm như thế nào, mới tốt đây?!
Ta…. Đã nói
với Trần Ngôn, nếu như có một ngày người ta yêu rời khỏi thế gian này, ta sẽ
dùng hai mắt của mình thay y ngắm khắp mỹ cảnh thiên hạ, dùng hai tay của mình,
làm những việc mà y muốn làm, dùng hai chân của mình, đi những nơi mà y muốn đến,
dùng miệng của mình, thưởng thức mĩ thực mà y muốn nếm…. sẽ không dễ dàng chết
đi, vì ta biết… y sẽ tự trách mình, mà ta… ta lại luyến tiếc y như thế. Nhưng
là ngươi biết không…. Ngươi đi rồi, ta chợt nhận ra…..
Hai mắt này
của ta, dù là thiên hạ mỹ cảnh cũng không có sắc màu nữa
Hai chân
này của ta, cũng không còn muốn đi nữa rồi
Hai tay này
của ta, cũng chẳng còn ham muốn làm thứ gì khác….
Miệng này của
ta, dù là độc đáo mỹ thực trở nên vô vị…
Không ngọt
ngào, không cay đắng, và… cũng không đau khổ nữa
Tất cả, chỉ
là chết lặng, không cảm xúc nói thành lời mà thôi………
Ta cũng rất…
muốn ngủ… rất muốn ngủ….
Ngươi, có
biết không ?!….
Nàng, khẽ
nhắm mắt, đầu tựa vào ngực của y…..
Rất khẽ….
Vô thức……….
Tiếng
chuông chùa, vọng lại từng đợt từng đợt một, thanh âm thanh linh như xóa đi bao
hắc ám tội lỗi của thế gian….
Không biết
từ đâu xuất hiện, lão hòa thượng yên lặng đứng trước mặt hai người, ánh mắt
bình thản vô hỉ vô bi nay chợt hiện lên đau xót khôn nguôi, chỉ là một thoáng
hiện qua nhưng rất nhanh biến mất…..
Nam mô a di
đà phật,…. Tội lỗi… tội lỗi…. thí chủ, cuối cùng… người cũng thắng…..!!
Nàng, một kẻ
đến từ dị thế, vượt qua ngàn năm thời không đến đây
Hắn, từ nhỏ
đã mang trong mình, lời nguyền diệt thiên
Nàng, lãnh
huyết vô tình
Hắn, thiện
lương thuần khiết
Một người,
mệnh diệt thiên
Một người,
mệnh cứu thế
Cuối cùng,
tương ngộ, từ giờ khắc này, mệnh trời đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó
Hắn vì
nàng, cửu tử nhất sinh
Nàng vì hắn,
năm lần bảy lượt hiểm nguy
Vận mệnh đã
định : “ hắn cùng nàng không thể đồng sinh”
Nàng vì hắn
nghịch thiên mà đi
Hắn, cả đời
chỉ một sở cầu, nguyện có thể cùng nàng làm bạn cho đến bạc đầu
Đến cuối
cùng, cũng chỉ là…. Sinh ly tử biệt thôi sao?!
Không là
vĩnh cửu chỉ nghe một khúc ly ca…..
Dung Phượng
Ca….
Dung Phượng
Ca……
Khúc đàn
ngày ấy, ngươi tấu nên, có chăng cũng đã đoán được kết quả như thế này, chỉ có
điều ngươi không nói vì lúc nào cũng hi vọng có kỳ tích xảy ra, để đến cuối cùng,
một khúc ly ca, đơn giản kết thúc đoạn tình giữa ngươi cùng nàng hay sao?!…..
Dao Dao :
haizz!! Đọc đến đây rồi, mọi người cứ an tâm, Phượng Ca sẽ không chết đâu, ta
cũng chỉ có thể nói trước với mọi người như thế, để đừng ‘đập bàn đập ghế’ khóc
ngập lụt Vô Tình lâu nhà ta ^^
“ Thí chủ….
Người, cũng nên tỉnh lại đi thôi!” Thanh âm nhè nhẹ, như tiếng chuông chùa vang
lên, dư âm thật lâu, mang mác u uẩn, phiêu miểu hư vô, chỉ là thanh âm như vậy
thôi, bất chợt gõ thật mạnh vào trong lòng của y, trong cơ thế, dòng khí nóng
chạy chồm suốt cơ thể, tràn đầy tứ chi bách hải rồi quy tụ xuống đan điền
Y muốn mở mắt
nhưng lại có cái gì đó đè nặng thật chặt, không sao mở mắt ra được, nhiều lần lặp
đi lặp lại nhưng bất lực. Bỗng có một bàn tay, chạm nhẹ vào trán y, một cổ
thanh lương hơi thở lan tỏa khắp cơ thể y, một thoáng rùng mình, mi mắt khẽ nhấp
nháy, một lát sau, mới có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt
Mờ ảo, rồi
rõ dần…..
Y, còn chưa chết
sao?!….
Nhan Nhan?!…
Muốn vươn tay, chạm
bất cứ vật gì, nhưng lại thật sâu vô lực, Dung Phượng Ca khẽ nhíu mi, ký ức còn
xót lại cuối cùng trong y chính là nằm trong lòng người kia mà bây giờ y lại
đang ở đâu thế này?! giường mạn cũ nát, căn phòng đơn sơ mộc mạc và…. Lão hòa thượng?!
“ Trụ trì…. Tại
sao lại là người?!” Dung Phượng Ca ngạc nhiên hỏi, thanh âm khản đặc khô khốc,
cổ họng của y bỏng rát như là đã lâu chưa mở miệng vậy
“ Thí chủ, người…
cuối cùng cũng đã tỉnh dậy a, nhiệm vụ của lão nạp cũng đã đến lúc kết thúc!” Trụ
trì ôn hòa mỉm cười, đôi con ngươi ngời sáng hiền từ
“ Ta… không hiểu?!”
Dung Phượng Ca há miệng thở dốc, ngơ ngẩn nhìn lão hòa thượng, chẳng phải y đã
chết rồi sao, sao lại có thể gặp được lão hòa thượng ở Vi Lạc tự được, nhưng nếu
y còn sống thì… thì Nhan Nhan của y đâu?!
“ Thí chủ, lời
nguyền của người đã được giải!” Lão hòa thượng vuốt chòm râu trắng muốt của
mình, nói
“ Đã được giải
sao, vậy là… đã được giải rồi sao?!” Dung Phượng Ca lặp đi lặp lại, giờ khắc
này đây, mọi chuyện đối với y như một giấc mơ vậy, vừa mừng vừa sợ, sợ chợt tỉnh
giấc mộng rồi, mọi chuyện y đối mặt vẫn cứ là lặp đi lặp lại, mọi đau thương, cả
ngàn năm….
Lão hòa thượng khẽ
cười, lại nói tiếp : “ lão nạp cũng không rõ lắm, tại sao lời nguyền kia của
người không còn nữa, âu có chăng… ấy cũng là ý trời?! Thí chủ, tâm nguyện cả
ngàn năm của ngươi, cuối cùng