
hủ quá ít…”
“ Sư phụ,
ngài… có thể như trước đây gọi đồ đệ là Diêu Nhi, không được sao?!” tiểu hài tử
thất vọng lên tiếng, từ sau khi tiểu sư phụ qua đời, sư phụ cũng không còn thân
thiết gọi tên nó như xưa nữa. Lạc Khanh Nhan nhìn hài tử, mãi một lát sau mới
nói tiếp : “ ngài là đương kim thánh thượng, phải.. biết giữ quy tắc”
Hoàng Thanh
Diêu bĩu môi, thanh âm càng thêm không vui, có chút oán giận : “ sư phụ từ khi
nào lại nhắc đến quy tắc vậy, luôn không tuân theo các luật lệ, phá bỏ không ít
quy củ, không phải là ngài sao?! với lại…. ngài gọi ta là Diêu Nhi, chỉ có hai
chúng ta mà thôi, không được sao?!” hài tử ánh mắt mãn nhãm mong chờ, đôi con
ngươi đen thăm thẳm, càng lúc càng giống hắn, Lạc Khanh Nhan thất thần….
“ Sư phụ?!”
Hoàng Thanh Diêu nhỏ giọng gọi, tay cũng không quên kéo kéo tay áo của Lạc
Khanh Nhan, sư phụ bỗng dưng yên lặng như vậy, là vì lại tưởng niệm… tiểu sư phụ
sao?!
“ Bệ hạ,
ngài thích ta như thế gọi ngài sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn Hoàng Thanh Diêu, ôn
hòa nói : “ có quan trọng đến thế sao, dù ngài là bệ hạ hay là Diêu nhi, thì
cũng vẫn là đệ tử của ta mà thôi”. Nói đoạn vươn tay xoa xoa đầu của tiểu hài tử
: “ mấy năm nay, cực ngươi, …Diêu Nhi!”
Tiểu hài tử
cúi đầu, run khẽ bờ vai, lát sau ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, mười phần
đáng yêu : “ sư phụ, đồ nhi không cực… là sư phụ khổ mới đúng!”
Lạc Khanh
Nhan nhìn hài tử, nở nụ cười……
Hài tử cảm
thấy, hoa như đang khai nở, băng tuyết như tan ra, như là một cánh hoa rơi nhẹ
xuống mặt hồ tĩnh lặng, chợt vòng vòng gợn sóng, dư vị thật lâu, cứ lan tràn
mãi….
“ Sư phụ cười
rộ lên, trông thật đẹp mắt” tiểu hài tử cảm thán, Lạc Khanh Nhan khóe miệng rút
trừu, trên đầu lóc nhóc vài con quạ bay qua +_+
“ Hì hì, sư
phụ đồ nhi nói đùa thôi, người cười… tuyệt đối không đẹp” tiểu hài tử thấy Lạc
Khanh Nhan sắc mặt đen dần, bằng chột dạ nói, nhưng nói xong nó lại hối hận bèn
nói qua chuyện khác : “ khụ…!! Sư phụ, mấy hôm trước đồ nhi nhận được thư của đế
vương Hải Quốc”. Lạc Khanh Nhan uống một ngụm trà, gật đầu chờ nghe hài tử nói
tiếp
Tiểu hài tử
sắc mặt nghiêm lại, lên tiếng : “ Hải quốc mấy năm nay thường xuyên xảy ra lũ lụt,
cùng nạn dịch, lương thực thiếu thốn, vì thế quốc vương gởi thư mượn lương thực
của nước ta, ý của sư phụ như thế nào”. Lạc Khanh Nhan nghe thế, đạm cười
“ Sứ đoàn của
Hải quốc chừng bảy ngày nữa sẽ đến đây, Hải quốc được xưng là thiên đường của mỹ
nhân trong thiên hạ, không chừng quốc vương Hải quốc sẽ cử vài tiểu công chúa đến
đây cho ngươi lựa chọn làm hoàng phi….”
“ Sư phụ…”
tiểu hài tử bất mãn lên tiếng, nó là đang nói chuyện rất đường hoàng, sư phụ lại
trêu cợt nó, gì mà hoàng phi chứ, nó mới có tám tuổi thôi mà, chuyện này còn rất
sớm đi
“ Ha hả,
Diêu nhi không thích sao?! ” Lạc Khanh Nhan đạm cười, tin tức của Mị Ảnh các, từ
xưa đến nay không bao giờ sai lầm, chỉ có điều điều nàng thắc mắc ở đây chính
là lần này thánh nữ của Hải Quốc cũng đích thân đến đây, có mục đích gì ?! chẳng
lẽ đơn giản cũng chỉ vì mượn lương thực, thảo dược để cứu tế thôi sao?!
“ Hừ! đồ
nhi mới không có chọn bọn họ đâu…” tiểu hài tử làu bàu
“ Vậy ngươi
thích nữ hài tử như thế nào, để sư phụ thay ngươi chọn lựa nàng dâu, nuôi từ bé
cũng không sai, hảo hảo bồi đắp tình cảm” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng cười
“ Uh! Phải
thật …. Mạnh mẽ, kiên cường, tài giỏi….” giống như là.. sư phụ vậy, dĩ nhiên chỉ
là tính cách mà thôi, còn dung mạo giống tiểu sư phụ thì tốt hơn. Tiểu hài tử
âm thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra ( Dao Dao : tiểu Diêu Nhi a, ngươi… muốn
tìm người như thế, cứ tiếp tục mơ đi thôi +_+)
“ Ôi chao!
Yêu cầu còn không nhỏ thôi…” Lạc Khanh Nhan tức cười nhìn tiểu hài tử, tay ôn
nhu xoa đầu của nó, thanh âm ôn hòa hiếm thấy : “ đồ đệ ngốc, một khi ngươi yêu
một người rồi, thì cho dù người ấy có không đẹp thì trong mắt của ngươi người
đó chính là đẹp nhất, dù người đó tính cách có muôn vàn không tốt thì trong mắt
của ngươi, khuyết điểm của người đó cũng trở nên vô cùng đáng yêu…”
“ Giống như
sư phụ đối với tiểu sư phụ sao?!” tiểu hài tử chợt thốt lên như thế. Lạc Khanh
Nhan sửng người một lát, mới cứng ngắc gật gật đầu, than khẽ : “ đúng vậy, dù hắn…
có nhiều lắm… nhiều lắm không tốt nhưng trong mắt của ngươi, hắn chính là tốt
nhất… như vậy, tức là ngươi đã yêu người đó rồi đấy…”
“ Sư phụ, đồ
nhi đã hiểu…” tiểu hài tử gật đầu
“ Diêu Nhi,
chuyện Hải quốc lần này, đừng lo lắng, bọn họ… không gây sóng gió gì nhiều đâu,
ngươi cứ theo chuẩn mực mà làm việc, có gì sai lầm sư phụ sẽ thay ngươi gánh
vác, dù thiên có sụp xuống cũng có sư phụ thay ngươi đỡ lấy, cứ mạnh dạn đi làm
đi….” Lạc Khanh Nhan bình thản nói, thái độ thong dong điềm tĩnh, nhất quán tự
tin ngạo nghễ, dường như trong mắt của người không gì có thể làm khó được, Tiểu
hài tử bị khí chất đó thật sâu thuyết phục, thật sâu sùng bái, có thể nói sau
này trở thành minh quân, công lao của nhiếp chính vương đối với đương kim đế
vương, là không thể phủ nhận
Không có Lạc
Khanh Nhan, sẽ không có một Hoàng