
rò chuyện cũng chả đâu
ra đâu cả nhưng là dù sao cũng rất vui, ta cảm thấy Liên thúc thúc cũng không tệ
lắm đâu
Mười ngày
sau, cuối cùng ngày ta mong chờ đã đến, hai lượng xe ngựa vừa ra khỏi phủ ta cảm
giác cả người lâng lâng sung sướng a, gần nửa tháng này tiểu ca ca cùng tiểu tỷ
tỷ kia cứ suốt ngày chiếm lấy muội muội cùng đệ đệ của ta, giờ đi hết rồi, thế
là cuối cùng không khí trong phủ lại quay về lúc ban đầu
“ Đại tỷ,
có chuyện gì vui sao?!” tiểu muội muội nghiêng đầu nhìn ta hỏi. Ta tủm tỉm cười,
đôi con ngươi híp lại, mười phần thoải mái : “ cái này nha, muội không biết
đâu. Tiểu Nhan à, mấy hôm nay tiểu ca ca kia cứ bám lấy muội suốt, hắn ta có ý
đồ gì với muội sao?! “
Tiểu muội
muội của ta một thoáng đỏ mặt, lườm ta một cái : “ đại tỷ đừng nói bậy bạ, tiểu
ca ca kia chạy theo ta bao giờ kia chứ”. Ta nhún nhún vai, hết sức bất đắc dĩ :
“ chính hai mắt của ta thấy mà, Tiểu Nhan! không cần ngượng, nếu muội thích thì
tỷ sẽ bắt cóc tiểu ca ca về cho muội làm đồng dưỡng phu…”
“ Đại tỷ…”
Tiểu muội muội quát khẽ, có vẻ rất giận ta rồi. Ta vội cười làm lành, giỡn
thôi! Ta chính là luyến tiếc đem muội muội chọc khóc mà : “ tiểu Nhan! đại tỷ
nói đùa mà, đừng khóc… đừng khóc…”
“ Hừ! ta dễ
dàng khóc lóc lắm sao…” tiểu muội hờn dỗi nói : “ tiểu ca ca kia, suốt ngày chạy
theo ta chẳng qua là để hỏi thăm về tỷ mà thôi”
“ A?!” ta
trợn mắt, không phải đâu
“ Tiểu ca
ca kia hình như rất vừa ý tỷ nha..” Tiểu muội muội nhìn ta, híp mắt cười, giờ
khắc này lại giống tiểu hồ ly đang nhìn ta vậy, ta không khỏi cảm thấy nổi da
gà. Ta cười gượng : “ tiểu Nhan à! đừng có mà đùa với đại tỷ nữa”
“ Tiểu Nhan
nói đúng đó, đại tỷ mị lực hơn người, không những tiểu ca ca kia thập phần để ý
mà ngay cả tiểu tỷ tỷ cũng rất chi là thích đại tỷ nha…” đệ đệ đáng yêu của ta
không biết tự nơi nào chui ra, xen vào câu chuyện, thanh âm tràn đầy giễu cợt
Ta đưa tay
lên trán, ngàn lẽ một lần thở dài : “ ta cứ tưởng tiểu tỷ tỷ kia thích đệ chứ,
một đoạn tỷ đệ mến nha…”
Đệ đệ nhìn
ta, có vẻ ai oán vô cùng : “ đại tỷ, số đào hoa đủ vượn!”
Tiểu muội
muội cũng gật đầu, giơ hai tay tán thành, ta ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm rơi lệ,
ta là đang nhạ ai nha
Trong khi
đó, trên đoàn xe ngựa….
Âu Dương
Liên nhẹ giọng cười, nhìn hài tử của mình nói : “ Thanh Nhi a! con để ý đến tiểu
cô nương Phượng Nhan ư?!”
Mười tuổi
Âu Dương Thanh, khuôn mặt hãy còn non nớt lắm, nhìn phụ thân của mình, lắc đầu
đỏ mặt : “ không… không có”
“ Chậc! sợ
gì a, hài tử của ta chẳng lẽ không xứng đôi cùng nữ nhi của Lạc Khanh Nhan,
Thanh nhi đừng sợ, nếu thích phụ thân sẽ làm mai cho ngươi, tiểu cô nương Phượng
Nhan đó sau này nhất định giống phụ thân của nàng, xinh đẹp khuynh thành”
“ Bệ hạ,
ngài dường như rất muốn kết thông gia với Lạc trang chủ..” ngồi bên cạnh, Hàn
Thanh đế hậu che miệng nở nụ cười, thanh lệ xuất trần. Âu Dương Liên ôn nhu
nhìn ái thê của mình, cười khẽ : “ sao lại không, Phương Nhi là đang ghen tỵ
sao?!”
“ Ha hả, đã
lớn tuổi như thế này rồi, còn ghen tỵ cái gì chứ, Bệ hạ cũng đã quên rồi mà,
Phương Nhi hà tất còn nhớ trong lòng chứ?!” Nữ tử dịu dàng cười, vân đạm phong
khinh
“ Phụ
vương, con không có thích Tiểu Nhan muội muội…” Âu Dương Thanh nhìn phụ mẫu của
mình, than khẽ
“ Vậy thì
con suốt ngày chạy theo tiểu cô nương đó làm gì?!” Âu Dương Liên khó hiểu
“ Vì… vì….”
Âu Dương Thanh ấp úng
“ Hài tử à,
con đừng nói rằng…. con là thích Tiểu hài tử Phượng Khanh kia, dù hài tử ấy có
đẹp như thế nào cũng là nam hà tử nha…” Âu Dương Liên than thở
“ Không có,
phụ vương… con là… là để ý đến… Dung Y Phong…” Âu Dương Thanh vội vàng biện giải,
vừa nói xong, mặt lại đỏ đến tận mang tai
“ Ách?!” Âu
Dương Liên một thoáng sửng sốt rồi bật cười sang sảng
“ Phụ
vương….” Âu Dương Thanh chả hiểu ra làm sao cả, hà cớ gì phụ vương lại cười lớn
như vậy đâu
“ Ta nói
nha, Thanh Nhi à! con không có cơ hội đâu?!” Âu Dương Liên lắc đầu
“ Vì sao
nha?!…”
“ Tiểu tử
Dung Y Phong đó giống hệt mẹ của nàng, sau này nhất định cũng sẽ là một nữ nhân
kiệt ngạo bất tuân, tuyệt đối sẽ không bao giờ vì bất cứ ai dừng chân lại, cũng
sẽ càng không có chuyện bước vào hoàng cung làm phi, Thanh nhi con là hoàng tử
của một nước, sau này sẽ là thái tử, là đế vương mà hoàng hậu của con không có
khả năng là tiểu tử Dung Y Phong kia”
“ Vì sao
ngài lại chắc chắn đến như vậy?!” Âu Dương Thanh khó hiểu, là đế hậu của một nước,
bất cứ nữ tử nào chẳng phải điều mơ ước sao
“ Thanh
Nhi, con nên nhớ nữ nhân họ Lạc, tuyệt đối không dễ chọc, đừng nói là đế hậu,
cho dù là đế vương nàng cũng khinh thường nhất cố”. Một thoáng thở dài, Âu
Dương Liên nói tiếp : “ con có cam nguyện trở thành một tiểu nam nhân đứng sau
Dung Y Phong, cam nguyện vì tiểu tử đó dũ bỏ hết tôn nghiêm của nam nhân?!”
“ Con….” Âu
Dương Thanh một thoáng ngẩng ngơ
“ Vậy nên,
con đừng vọng tưởng gì về tiểu tử đó nữa….”
“ Nhiều năm
trước, Lạc Khanh Nhan chỉ yêu một Dung Phượng Ca chí tử không du…
Thì nhiều
năm về sau, Dung Y Phong cũng chỉ sẽ yêu