
ợng
Ca
Lạc Khanh
Nhan chợt cười, khẽ lẫm nhẫm : ” tên ngốc!”
Nhưng là
Linh vân đứng bên cạnh, lại cảm thấy, tiếu dung này sao lại chua xót đến như thế,
có chút ngạc nhiên, rốt cuộc người gởi thư đến là ai, rốt cuộc trong thư nói gì
mà nữ tử kia lại có cảm xúc kì lạ đến như vậy ?!
“ Khanh
Khanh, ngươi không sao chứ ?!” Linh Vân quơ quơ tay trước mặt Lạc Khanh Nhan, Lạc
Khanh Nhan nhếch môi cười, lắc lắc đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài, Linh
Vân mặc dù tò mò vô cùng nhưng cũng không hỏi, bèn chạy theo sau…
“ Khanh
Khanh, thư lúc nãy là của người trong lòng của ngươi viết sao ?!” Linh Vân tủm
tỉm cười, vừa đi vừa hỏi. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, đang đi, một thoáng dừng lại,
giương mắt nhìn Linh Vân, thanh âm không ra cảm xúc : “ vì sao ngươi lại nói
như vậy ?!” Linh Vân chợt cười, đôi con ngươi ngời sáng, thanh âm lanh lãnh dịu
dàng tràn đầy sức sống : “ là vì nhìn vào trong thư, ánh mắt của ngươi thật sự….
ách! Biết nói thế nào nhỉ, ta cũng không rõ, nhưng là rất khác với ánh nhìn
ngươi nhìn người khác…”
“ Là ngươi
nghĩ nhiều thôi, Lạc Khanh Nhan, yêu nhất.. chính là bản thân của mình thôi!” Lạc
Khanh Nhan cười trừ, người trong lòng ?! không có….. nàng làm sao mà có người
trong lòng kia được. Linh Vân bĩu môi, nhỏ giọng nói : “ lừa mình dối người,
ngươi không biết, tình cảm một khi che dấu, lại càng mãnh liệt hơn hay sao ?!”
“ Linh Vân,
ngươi thật dong dài..” Lạc Khanh Nhan đạm
cười
“ Hì hì,
Khanh Khanh à, ngươi đừng như vậy dấu kín a, nể tình chúng ta quen biết lâu
năm, ngươi cho ta biết người ngươi thích là ai đi, nhất định là một nam nhân ngọc
thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn đúng không ?!” Khanh Khanh vẻ ngoài tuấn mỹ
như vậy, không biết nam nhân như thế nào mới xứng tầm với Khanh Khanh kia chứ,
Linh Vân thật sự tò mò
“ Linh Vân
cô nương à, chúng ta hình như chỉ mới vừa gặp mặt đi…” Lạc Khanh Nhan dùng chiếc
phiến, gõ đầu Linh Vân. Nha đầu này nhí nha nhí nhảnh quá, sao mà nhiều chuyện
quá vậy không biết, đúng là rắc rối. Linh Vân cười cười cho qua : “ hắc hắc, dù
sao lần đầu tiên gặp mặt, ta đã coi ngươi là tri âm rồi, cho nên ngươi cho ta
biết đi mà, đi… đi…” thanh âm kéo dài, như là làm nũng
“ Ta đã
nói, ta không có người trong lòng, ngươi tin hay không thì tùy…” Lạc Khanh Nhan
thở dài, nhanh chóng sải chân tiến về phía trước, Linh Vân dù sao cũng chỉ là một
tiểu cô nương, sức trói gà không chặt, lại chả có võ công, dù gì cũng không
theo kịp Lạc Khanh Nhan, chỉ còn biết dậm chân oán giận : “ hừ, ta nhất định sẽ
tìm được đáp án, đến khi ấy, xem ngươi chối cãi thế nào…”
Cho nên tiểu
chưởng quầy ham tiền của chúng ta dạo này lại có một ham mê mới, chính là lén
lút đi theo sau Lạc Khanh Nhan, và dĩ nhiên với sự lén lút một cách lộ liễu như
vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn cười trừ, không thèm để ý đến, vẫn đang lên kế hoạch
cho đế quốc buôn bán của mình
Nhưng là Lạc
Khanh Nhan thật sự đã coi thường nữ chường quầy lừng danh thiên hạ này, Linh
Vân có thể quản lí tiệm cầm đồ Thục An thì bản lĩnh cũng đâu có tầm thường?!
Cho nên đến khi Linh Vân trộm được một cuộn họa trong phòng của Lạc Khanh Nhan,
thì Lạc Khanh Nhan cũng không hề hay biết, vẫn đang mãi mê trong đống thiết kế
những kiến trúc hiện đại, xen lẫn cổ đại…
Linh Vân mỉm
cười đắc ý, mang cuộn họa về thư phòng của mình, cho đến khi nàng mở ra xem, mới
trợn tròn mắt, kinh ngạc không thốt nên lời…
Bức họa được
Lạc Khanh Nhan giữ gìn trong chiếc hộp gỗ đơn sơ, nhưng Linh Vân từ nhỏ đã quá
quen thuộc với loại đào mộc ngàn năm này rồi, dù đơn sơ nhưng hộp gỗ này ắt
cũng chả tầm thường gì, một chiếc hộp quý đến như vậy mà cũng chỉ chứa mỗi cuộn
họa này, cũng cho biết Lạc Khanh Nhan coi trọng cuộc họa này đến thế nào
Nhưng là
khi cuộn tranh mở ra, Linh Vân quả thật chỉ còn biết há hốc mồm, nhìn trân trân
bức họa, không dời mắt dù chỉ một lát
Trên thế
gian này thực sự có người đẹp đến như vậy sao ?!
Giữa một
đám lê hoa trắng muốt, một nữ tử vận trang phục nam nhân, lam y đạm nhã, phiêu
diêu tuyệt trần, mi mục như họa, yên tĩnh gẫy đàn……
Đừng nói là
bế nguyệt tu hoa, đừng nói là trầm ngư lạc nhạn, ngay cả bốn từ khuynh thành
khuynh quốc cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này
“ Người này
nhất định không phải là người?!” Linh Vân nhỏ giọng lẫm bẫm…
Là tiên
cũng được, hay là yêu tinh cũng thế… chứ thiên hạ này, người đẹp như thế này,
sao nàng lại không biết được a…
“ Chậc chậc!
quả thật họa thủy mười phần, người này sinh ra chính là để điên đảo chúng sinh
mà…” Linh Vân gật gật đầu, hèn gì Khanh Khanh dấu kỹ như vậy, người đẹp thế này
mà để người ngoài nhìn thấy, nhất định thiên hạ đại loạn a, nhưng là Khanh
Khanh yêu là nữ nhân sao?! cho nên mới dấu diếm không cho nàng biết ?! nhưng quả
thật với dung mạo này, cho dù là cấm kỵ ái tình, rơi vào cũng không tiếc mà…
Vì mãi nghiền
ngẫm ‘người đẹp’ trong tranh, cho nên Linh Vân không nghe được có người vào thư
phòng của mình, cho đến khi một bàn tay trắng nõn vươn ra lấy lại cuộn họa,
Linh Vân mới giật mình ngẩng đầu lên, t