
miệng mà
ra mà, Linh Vân ơi là Linh Vân ngươi lần này chắc chắn là chết chắc rồi
>”<
“ Cái kia,
Tiểu Phượng Ca à, ngươi….” Có thể đừng nói chuyện lúc nãy ta nói với ngươi cho
Khanh Khanh được hay không ?! Linh Vân cẩn thận nói, mắt đẹp rưng rưng, hết sức
là ‘hi vọng’ nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca khẽ chớp mắt, mím môi, lòng ẩn
ẩn buồn bực nhưng vẫn gượng cười lên tiếng : “ ân!”
“ Hắc hắc,
cảm ơn ngươi ^^” Linh Vân cười cười
“ Cô nương,
vậy… Nhan Nhan chừng nào trở về?!” Dung Phượng Ca luôn luôn quan tâm đến vấn đề
này mà thôi. Linh Vân uống một ngụm trà, cười nhẹ : “ không cần gọi cô nương
này nọ, ta là Linh Vân, ngươi cứ gọi ta là Vân cũng được”
“ Còn Khanh
Khanh thì cũng nhanh trở về rồi, ta đang trên đường hội ngộ cùng bọn họ đây, nếu
như không tính lầm, thì có lẽ một đến hai ngày nữa là có thể gặp được”
“ Thật
sao?!” Dung Phượng Ca vui mừng hỏi, hắn cứ nghĩ nhất định lâu lắm mới gặp được
Nhan Nhan, bây giờ là có thể gặp được rồi, áp chế cảm giác vui mừng trong lòng,
Dung Phượng Ca khẽ mím môi, nhưng ý cười doanh đầy mắt, Linh Vân thầm than, người
này, khi vui, khi buồn cũng chỉ trong một câu nói a, cảm xúc dễ dàng để cho người
khác thấy như vậy, một mình đi ra ngoài không sợ bị người khác ‘khi dễ’ sao?!
“ Ân!” Linh
Vân gật gật đầu, một lần nữa xác nhận. Dung Phượng Ca thấy thế, an tâm trong
lòng, tay nắm chặt trong tay thanh bảo kiếm, Xích Ảnh! Nhanh thôi là ngươi có
thể thấy chủ nhân của mình nha. Linh Vân yên lặng ngồi nhìn nhìn Dung Phượng
Ca, âm thầm quan sát, người này… thật sự là kiệm lời a!
“ Tiểu Phượng
Ca, ngươi và Khanh Khanh quen lâu chưa?!” Linh Vân hứng thú gợi chuyện, nhân cơ
hội này biết thêm về chuyện của Khanh Khanh cũng không sai a
Dung Phượng
Ca khẽ chớp mắt nhìn Linh Vân, đáp : “ được một năm tám tháng rồi” Linh Vân khẽ
nhíu mày, cũng không lâu a, nàng và Khanh Khanh quen biết cũng gần một năm rưỡi,
như vậy là Khanh Khanh quen người này cũng không lâu, với một kẽ lãnh tình như
Khanh Khanh thích một người cũng không phải dễ, nàng cứ tưởng người trong tranh
ít ra là thanh mai trúc mã của Khanh Khanh chứ?! Xem ra là mệnh trung chú định
a!
“ Linh Vân
cô nương là bằng hữu của Nhan Nhan sao?!”
“ Đúng vậy”
“ Nhan Nhan
có khỏe không?!”
“ Tốt lắm”
“ Nhan Nhan
chắc là rất mệt, đúng không ?!”
“ Ách! Sao
ngươi nói vậy?!”
“ Nhan Nhan
rất cố chấp nha, một khi đã làm thì phải làm tốt nhất, cho nên nhất định sẽ rất
vất vả….” Dung Phượng Ca khẽ thì thầm, như là nói với Linh Vân, cũng là tự than
với bản thân mình
“ Đúng vậy
a!…” Linh Vân thở dài, nữ nhân kia thật sự rất cố chấp, rất cứng đầu, nhiều lúc
cũng khiến cho nàng xót xa, tuyệt tình với bất cứ ai, đồng thời cũng đối với bản
thân mình rất tàn khốc, như là tự buộc vào gông xiềng khiến cho bản thân của mình
mệt mỏi vậy, có đôi lúc nàng cũng không hiểu được, rốt cuộc nữ tử kia làm gì,
muốn gì nữa
Hai người bỗng
trầm tư hẳn lên, không khí mang chút gì đó nhè nhẹ u buồn, không nói thành tiếng…….
“ Chủ nhân,
người kia luôn đi theo chúng ta?!” Lam lên tiếng. Tự sau khi bọn họ xong chuyện ở Tây Dã, quay trở lại Tây An,
trên đường nam tử hồng y kia luôn đi theo sau bọn họ, mới đầu y nghĩ, có lẽ chỉ
là trùng hợp, nhưng bây giờ lại là một vấn đề khác. Lạc Khanh Nhan cho ngựa đi
thong thả lại, nghe Lam hỏi vậy, không nhanh không chậm đáp : “ mặc hắn, miễn
là không gây gì tổn thất cho chúng ta là được”. Lam cung kính nói : “ đúng vậy,
chủ nhân!”
“ Lam, từ khi nào
ngươi lại cung kính như vậy?!” Lạc Khanh Nhan cười giễu nhìn y, Lam âm thầm buồn
bực, chủ nhân không có chuyện lại lôi y ra làm trò tiêu khiển rồi, thấy Lam
không đáp, mặt mày lại nhăn nhó méo mó, Lạc Khanh Nhan lắc đầu thở dài, còn nhớ
Lam phong nhã hào hoa, bộ dạng ôn hòa như là gió xuân, ấy vậy mà mới một năm đã
bị Linh Vân nha đầu kia trùi dập đến mức như thế này a, thật là đáng thương! Nếu
Lam mà nghe được ý nghĩ của Lạc Khanh Nhan nhất định sẽ khóc thét lên mất. Thật
ra người ra sức ‘trùi dập’ bọn họ, chính là chủ nhân thôi, khi rảnh rảnh không
có chuyện gì là lấy tứ đại hộ pháp bọn họ ra trêu cợt, hoặc làm người bồi luyện,
lúc nào cũng bị chủ nhân đánh cho tả tơi, haiz! Thật sự là ….. hết sức thảm mà
“ Chủ nhân, Hồng
nói đã điều tra được manh mối….” Huyền
cưỡi ngựa đi bên cạnh, cứng ngắc xen vào. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, khẽ nhíu
mày, gật gật đầu, chỉ mong tin tức lần này đừng để cho nàng thất vọng mới tốt
nha
“ Thanh! Hắn như
thế nào rồi?!” Lạc Khanh Nhan hỏi, cũng mấy tháng rồi nàng không gặp tiểu hộ
pháp này, không biết lại chạy đi đâu mất rồi không biết. Lam ôn hòa đáp : “
Thanh đang trên đường, không lâu sẽ có tin tức, chủ nhân an tâm!”
“ Ừ! Tên nhóc đó
làm việc, ta luôn yên tâm…” Lạc Khanh Nhan khẽ cười, đừng nhìn hắn bề ngoài
tròn tròn búp bên mặt, nhưng lại là kẻ làm việc nhanh, lãnh, tuyệt nhất trong tứ
đại hộ pháp.
Ba người cưỡi ngựa
song song, tốc độ thong thả, vừa đi vừa bàn chuyện, hết sức tự nhiên, cũng quên
mất một kẻ lẽo đẽo theo sau bọn họ từ Tây Dã đến bây giờ
Tư Đồ Nhiễm, vẫ