
n
một thân hồng y, diễm đến chói mắt, dung mạo cực kỳ yêu nghiệt, nét cười tà mị
càng khiến cho y thêm một phần hoặc nhân, thật sự là với loại hình như hắn, nam
hay nữ điều khom lưng quỳ gối a, nói hắn đường đường là ma giáo giáo chủ, người
người nghe tên đã sợ mất mật, vậy mà đối mặt với nam tử bạch y kia, Tư Đồ Nhiễm
thật sự là thở dài, thở dài rồi lại than thở, haizz!! Hắn đã đi theo lưng người
kia gần một tháng nay, mà người kia coi hắn như là không khí, một cái liếc mắt
cũng không nhìn, thực sự đủ uất ức mà. Không được! nếu để cho bọn huynh đệ
trong giáo biết được, hắn nhất định sẽ không còn mặt mũi mất thôi. Hừ hừ! Lạc
Khanh Nhan, ngươi chờ tiếp chiêu bổn giáo chủ đi ^^
Nghĩ là làm, cho
nên vị hồng y giáo chủ của chúng ta nhanh chóng thực hiện chính sách, đánh
nhanh thắng nhanh của mình, bèn giục ngựa tiến về phía trước, đi song song với
Lạc Khanh Nhan, y mỉm cười : “ thân ái! Chúng ta lại gặp mặt”. Lam đi bên cạnh,
vứt cho hắn ánh mắt xem thường, là kẻ nào mặt dày đi theo bọn họ cả tháng nay?!
Còn Huyền thì…ách! Mặt mày vẫn cứng ngắc, không có chút biểu hiện gì
“ Thân ái! Ngươi
hảo lãnh đạm nha bất quá ta thích…!!” Tư Đồ Nhiễm hì hì cười, hoàn toàn không để
ý đến vẻ mặt ăn tươi nuốt sống của Lam cùng cái nhìn sắc bén của Huyền. Người
này thật sự không muốn sống nữa mà! Chủ nhân của bọn họ mà cũng dám nhúng chàm
sao?! Lạc Khanh Nhan cười nhạt nhìn Tư Đồ Nhiễm, không ra hỉ giận : “ ma giáo
giảo chủ, ta không có hứng thú đùa với ngươi!”
“ Không sao! Ta
có hứng thú là được….” Tư Đồ Nhiễm khe khẽ cười, yêu diễm câu nhân! Khi nghe Lạc
Khanh Nhan gọi hắn ma giáo giáo chủ, hắn một thoáng giật mình, nhưng rất nhanh
liễm đi, người biết hắn là giáo chủ, không nhiều lắm, nhưng nam nhân này, lại
có thể biết được lai lịch của hắn nhanh như vậy, thật sự không tầm thường a. Thật
sự thú vị!
Lạc Khanh Nhan
giương mắt nhìn Tư Đồ Nhiễm, lạnh nhạt nói : “ nếu như ngươi thích lấy tính mạng
của mình đùa giỡn như vậy, ta không có ý kiến!”
“ Hắc hắc, thân
ái! Ngươi cũng quá nhẫn tâm đi…” Tư Đồ Nhiễm cười cười, hoàn toàn không bị chọc
giận trước câu nói của Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, vung tay rút kiếm,
chỉ trong một khoảnh khắc mũi kiếm đã kề trước cổ của Tư Đồ Nhiễm, Tư Đồ Nhiễm
âm thầm kinh hãi, người này nội lực sâu vô cùng a, ra tay nhanh như chớp, là hắn
không có ý định đánh trả, nhưng là cũng không khỏi giật mình trước nội lực của
người này, mới có hơn một năm rưỡi không gặp, nội lực lại như vậy cao…?!!
“ Đừng để ta nói
lại lần thứ hai?!” Lạc Khanh Nhan lạnh lùng cười, tay thu kiếm, mắt lạnh nhìn
Tư Đồ Nhiễm, Tư Đồ Nhiễm bật cường sang sảng, lên tiếng : “ thân….. ách! Lạc
Vân trang chủ, tại hạ thật sự không có ác ý, chỉ muốn cùng trang chủ kết giao
mà thôi, cũng không cần phải quan trọng như thế đi?!” Lạc Khanh Nhan cười, vân
đạm phong khinh, không nhanh không chậm đáp : “ Lạc Vân sơn trang chỉ làm chuyện
mua bán, không màng thế sự giang hồ…!!”
“ Ta chỉ muốn lấy
tên Tư Đồ Nhiễm kết bạn cùng trang chủ mà thôi, không liên quan đến bổn giáo,
hay là trang chủ không muốn kết giao cùng người trong ma giáo?!” Tư Đồ Nhiễm
nhàn nhạt cười
“ Nếu là chỉ là
cá nhân, thì càng không cần…” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai
“ Ách! Không phải
chứ, ta có gì không tốt nha!” Tư Đồ Nhiễm oán giận
“ Không thích chỉ
là không thích mà thôi, giáo chủ… không tiễn….” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt đáp,
sau đó giục ngựa phi như bay, Lam cùng Huyền nhanh chóng đuổi theo, Tư Đồ Nhiễm
sờ sờ mũi, bĩu môi : ‘ ta không tin với bản lĩnh của ta không thu phục được
ngươi, Lạc Khanh Nhan! Chờ đấy…’ ách! Khoan… sao đi nhanh vậy a, Tư Đồ Nhiễm
cũng giục ngựa đuổi theo hướng đám người Lạc Khanh Nhan
“ Ấy! bọn họ đến
rồi kìa….” Thấy ba người cưỡi ngựa từ xa tiến lại gần, Linh Vân vẫy vẫy tay
Dung Phượng Ca, lên tiếng, Dung Phượng Ca đứng ngay cổng thành, nhìn ba điểm
đen từ phía xa, tiến lại càng gần, tâm lại mỗi lúc đánh trống một nhanh, trên
tay ôm kiếm, cũng vô thức ghì thật chặt….
Khoảng cách ngày
một thu lại dần, từ điểm đen phía xa, cũng hiện rõ hình ảnh, rồi… dáng người
quen thuộc, dung nhan quen thuộc, người kia cưỡi ngựa, tư thế hào hùng… tất cả,
in lại thật sâu trong mắt của y, không rõ vì sao, cả năm nay tâm hoang vắng trỗng
rỗng, như là có cái gì đó vùi lấp, nhè nhẹ thõa mãn, lòng… mãn nhãn vui sướng…
Tiếng ngựa hí
vang, Lạc Khanh Nhan, Lam cùng Huyền, nhảy xuống ngựa, tay cầm dây cương, tiến
lại gần, Linh Vân vẫy vẫy tay, cách đó không xa, chỉ hơn mười bước chân là đến,
từ xa thấy Linh Vân, Lạc Khanh Nhan khẽ cười, nha đầu này! mỗi khi nàng cùng
Lam, Huyền… bọn họ đi xa, lại có nha đầu này đứng trước cổng thành chào đón,
cũng thành… một thói quen!
Thấy một người đứng
bên cạnh Linh Vân, dung mạo tầm thường, nhưng là…. Bóng dáng kia… Lạc Khanh
Nhan lắc lắc đầu, nàng… suy nghĩ nhiều
“ Ngươi sao vậy,
đi thôi…!!” Linh Vân đứng bên cạnh, thấy Dung Phượng Ca đứng đó, ngơ ngác xuất
thần, bèn gọi. Dung Phượng Ca cầm kiếm đưa cho Linh Vân, nhanh như chớp, chạy đến
Lạc Khanh Nha