
ốc cây, thanh nhã cười, chỉ là một nét cười xã giao ứng
phó thông thường, nhưng là… tuấn dật vô song, Tư Đồ Nhiễm âm thầm thở dài, người
này quả thật rất tuấn mĩ a, khe khẽ tán thưởng, lại không để ý đến, tâm của y,
chợt khẽ dao động, nhưng là quá nhanh, cho nên…y không nắm rõ…..
Huyết sát
các
Tổ chức sát
thủ tam lưu trong giang hồ, danh khí không cao nhưng lâu đời, cho nên tài vụ
tích tụ cũng không ít
Đánh giá
các chủ hiện tại của Huyết sát các, trung niên nam tử, võ công cũng thuộc hạng
nhất lưu, nhưng vì cớ gì lại không khiến tổ chức này trở nên phát triển thêm
đâu, nghe nói người này làm người khôn ngoan khéo léo giỏi đưa đẩy, hắn kiềm sự
phát triển của tổ chức này, là có ý gì, hay chỉ đơn giản là nàng nghĩ nhiều?! Lạc
Khanh Nhan tự hỏi
Cổ nhân có
câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng
luôn tìm hiểu thật kỹ về đối thủ trước. Nguyên tắc của một thương nhân dù bất cứ
tình huống nào cũng đừng xem thường đối thủ của mình, người kia nhìn như một
con cừu non nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thân mãnh hổ vồ ngươi, khiến
ngươi thua thảm bại, điều này Lạc Khanh Nhan không bao giờ quên, và cũng học tốt
lắm
Để xuống tư
liệu về Huyết sát các, Lạc Khanh Nhan thùy hạ mi mắt, hàng lông mi dài cong che
đi cái nhìn của nàng, như là trầm tư…. Xem ra cuộc tỷ thí ngày mai không vô vị
như nàng tưởng, Trần Ngôn, hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng mới được a…
Có chút mệt
mỏi, khẽ nhắm mắt, bỗng một bàn tay khẽ vươn tay, nhu nhu mi tâm của nàng, lực
đạo thong thả vừa phải, thật thoải mái khiến cho Lạc Khanh Nhan thở dài thõa
mãn….
“ Nhan
Nhan, không nên vất vả như vậy..!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng nói, Nhan Nhan cũng
thật là, mỗi lần làm việc là quên cả thời gian, không sợ bản thân mình sinh bệnh
hay sao chứ ( Dao Dao : càng ngày ta càng cảm thấy Tiểu phượng Ca có bản chất của
‘vợ hiền’ a ^^)
“ Không mệt…!!”
Lạc Khanh Nhan đạm cười, người này khí tức thật sự thanh thản, càng ngày càng
quen thuộc, đến nỗi không phát hiện được hắn từ khi nào bước vào phòng, nếu là
địch nhân thì nguy rồi, Lạc Khanh Nhan khe khẽ buồn cười, thói quen… là một điều rất đáng sợ
“ Dung Phượng
Ca, chúng ta đến Nam Huyền cũng được nửa tháng rồi, nhưng lại không có thời
gian cùng ngươi đi thăm thú cảnh vật nơi đây a…” Lạc Khanh Nhan có chút thở
dài, một phần sinh ý của Lạc Vân sơn trang ở Nam Huyền cũng không ít, một phần
lại lo chuyện của Huyết sát các, nàng quả thật là rất bận
Dung Phượng
Ca ôn nhu cười, hắn thật ra cũng không quan tâm có đi đâu hay không, chỉ cần ở
bên cạnh Nhan Nhan là được rồi, cho nên hắn nói : “ không quan trọng, chỉ cần
có thể như vậy, là tốt lắm rồi….”
“ Ngươi
không buồn sao?!” Lạc Khanh Nhan ôn thanh cười
“ Không a, ở
bên Nhan Nhan, làm sao buồn được” Dung Phượng Ca nói sự thật, có gì mà buồn
đâu, y đã quen sự tĩnh lặng một mình rồi
Lạc Khanh
Nhan mở mắt, quay đầu nhìn y, lên tiếng : “ đợi ngày mai giải quyết xong Trần
Ngôn, chúng ta đi dạo thành Nam Huyền đi…”
“ Ân….”
Dung Phượng Ca gật gật đầu
“ Dung Phượng
Ca, càng ngày ta càng cảm thấy ngươi có tố chất làm ‘hiền thê lương mẫu’ nha…”
thấy y ngoan ngoãn như vậy, Lạc Khanh Nhan cười cười, có chút trêu đùa y. Dung
Phượng Ca nghe vậy, cũng không có gì tỏ vẻ không đồng ý, trái lại y cười càng lớn
hơi, ánh mắt bình thường trong suốt nay chợt lóe giảo hoạt, y nói : “ chỉ cần
Nhan Nhan thích, thì Phượng Ca cũng có thể đương ‘hiền thê lương mẫu’ a”
“ Ngươi
nha, từ khi nào học người khác, ăn nói ngọt xớt như vậy?!” Lạc Khanh Nhan híp mắt
nhìn y, nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, người này mỗi khi nàng trêu đùa
hắn chỉ biết mở to mắt vô tội nhìn nàng, hoặc mặt đỏ vô thố, hôm nay lại có thể
đối đáp ngon ơ như vậy, từ khi nào người này học xấu rồi >”<. Dung Phượng
Ca khi không lại bị Lạc Khanh Nhan đổ oan như vậy, cũng dở khóc dở cười, y bĩu
môi : “ Phượng Ca là nói sự thật mà”. Chỉ cần Nhan Nhan muốn, y điều có thể làm
được, đừng nói là đương ‘hiền thê lương mẫu’. Hơn ai hết y biết, tính cách của
Lạc Khanh Nhan có bao nhiêu cường, có bao nhiêu bá đạo, Nhan Nhan của y không
giống nữ nhân khác, thích nam nhân của mình yêu đương chiều chuộng, càng không
giống nữ nhân khác dịu dàng hiền thục chờ đợi trượng phu sủng ái…. Nhan Nhan của
y ấy à, rất mạnh mẽ, rất cường thế, luôn nắm mọi chuyện trong tay của mình,
luôn biết mình muốn làm gì, nắm rõ mục tiêu của mình rồi từ đấy từng bước từng
bước vạch kế hoạch đi làm, bất chấp bất cứ thủ đoạn, tâm cơ hơn bất cứ ai, rất
thâm trầm cho nên không thích người khác quản mình, nắm lấy mình, bá đạo đối với
mình, cho nên y cam nguyện mềm mại nhu tình như nước, cam nguyện nghe lời, cam
nguyện ngoan ngoãn nghe theo Nhan Nhan…
Yêu của y,
là bao dung, là dung túng, Nhan Nhan muốn làm gì, y điều ủng hộ, Nhan Nhan
thích bay bao xa, đi bao lâu…. Y điều cam nguyện đứng một chỗ chờ đợi, đợi đến
khi Nhan Nhan cảm thấy mệt mỏi, là có y dựa vào….,… Lạc Khanh Nhan vốn chính là
gió, gió vốn vô định bay nhảy khắp chân trời góc biể