
ợn, một vài con thỏ nhởn nhơ gặm cỏ non…. Một vài chú chim hót líu
lo trên cành cây, tiểu viện này như là một góc thu nhỏ của cả một sơn cốc…
Vì thỏa mãn
đam mê chế dược chủ chủ nhân nơi đây, cho nên dược phòng của Dung Phượng Ca thật
sự không nhỏ, nguyên những thảo dược quý hiếm cũng không thiếu trong dược
phòng, có lẽ một lão thái ý nao đó lỡ nhầm bước vào chốn này cũng không khỏi thốt
lên cảm thán, nơi này có lẽ là cái thái y viện thứ hai thôi…..
“ Tiểu Hắc,
ngươi vẫn khỏe chứ ?!” Dung Phượng Ca bước vào biệt viện, thấy gần gốc lê thụ,
con thỏ lông xám như là đang ‘trông
mong’ hắn về vậy, cho nên vừa thấy nó, Dung Phượng Ca đã bật cười khanh khách
cúi người ôm Tiểu Hắc vào lòng, tay khẽ xoa xoa đầu của nói, nhỏ giọng lầm bầm
: “ ngươi nha, hình như lại béo hơn lúc trước! cứ thế này sẽ không đi được..”
Tiểu Hắc
như là hiểu lời của hắn nói, cái tai cụp xuống, một bộ như là ‘ta đây bị đả
kích tâm thần’ lắm vậy. Dung Phượng Ca khẽ quyệt miệng, xoay xoay tay nhìn nhìn
thật kỹ tiểu sủng vật của mình, làu bàu : “ Nhan Nhan nói, nếu ngươi mập mạp đi
không được sẽ bắt ngươi làm canh thỏ đó, nhanh giảm béo đi”. Đáng thương tiểu Hắc,
trời không sợ đất không sợ nhưng trong đời lại sợ nhất chính là sói cùng Lạc
Khanh Nhan, mỗi khi nghe đến tên nữ nhân này lại không kiềm chế run rẫy, haizz!
Lại có một
chú chim bồ câu trắng như tuyết vỗ cánh phành phạch bay lên vai của Dung Phượng
Ca, đầu cọ cọ vào cổ của Dung Phượng Ca, này chẳng phải là ‘người đưa thư tình’
trước kia của hai nhân vật chính của chúng ta, Tiểu Bạch sao?! Dung Phượng Ca
vươn tay còn lại xoa xoa bộ lông mềm trắng như tuyết của tiểu Bạch, cười khẽ :
“ Tiểu Bạch, sao ngươi lại gầy rồi, Nhan Nhan nói chim nhỏ gầy rồi sẽ không đẹp,
lông sẽ rụng hết a, như vậy sẽ đem ngươi nướng thịt luôn á =”=”
Tiểu Bạch
suy sụp, Tiểu Bạch ai oán
Tiểu Hắc
tâm thần đả kích, thần tình ngơ ngơ ngác ngác….
Ô..ô… ai
nói dùm cho bọn nó, chủ nhân đáng yêu thiện lương của chúng nó từ khi nào lại
biến thành như vậy nha ???!!
“ Sư phụ,
có tin tức ?!” vừa vào đến nơi, chưa kịp hành lễ chào hỏi thì Lạc Khanh Nhan đã
nhanh chóng hỏi Hàn Vô. Hàn Vô thong thả uống một ngụm trà, cười cười : “ đồ
nhi a, đừng nóng vội, đến ngồi xuống đi!”
Lạc Khanh
Nhan thấy mình thất lễ, có chút ‘xấu hổ’ nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Hàn Vô
cùng Dung Cơ mới ngồi xuống đối diện cùng hai người. Lão ngoan đồng Dung Cơ thấy
vậy, không khỏi trêu ghẹo : “ a, hôm nay Khanh Nhan của chúng ta ngoan ngoãn
hơn nhiều”. Lúc trước thấy hắn là mặt lạnh, châm chọc còn khiêu khích, hôm nay
lại tôn kính đi lên như vậy, Dung Cơ có chút không quen, Lạc Khanh Nhan rút trừu
khóe miệng, bình tĩnh, nàng nhẫn, người này là gia gia của hắn..+_+
Hàn Vô khẽ
liếc Dung Cơ, Dung Cơ nhún nhún vai, có chút không thú vị cười dài, bèn chuyển
sang vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng : “ ngươi có nghe nói qua Hoa Vĩ thôn?!” Lạc
Khanh Nhan nghe vậy, lặng yên suy nghĩ, mãi một lát sau như nhớ ra điều gì, khẽ
nhíu mày : “ Băng Lạc quốc, một thôn nhỏ?!”
Hàn Vô gật
gật đầu, khẽ mỉm cười : “ nghe nói cách đây hai trăm năm trước, người dân ở nơi
đó thấy Phượng Hoàng trùng sinh, bay liệng cửu thiên, từ đám tro bụi mà chỗ Phượng
Hoàng trùng sinh đó, hình thành một miếng hắc ngọc, được người dân ở đó đưa lên
làm ‘báu vật’ thờ phụng, nhưng cách đây bảy mươi năm, một trận hồng vũ cuốn sạch
nơi đó, mà mảnh Hắc Ngọc kia cũng theo trận lũ lụt đó mà biến mất, chỗ đó cũng
chính là Hoa Vĩ thôn bây giờ….”
“ Vậy miếng
ngọc đó?!” Lạc Khanh Nhan trầm giọng hỏi
“ Không biết,
có lẽ lưu lạc nơi nào đó, có lẽ bị chôn vùi, cũng có lẽ… ngọc… hủy…” Dung Cơ khẽ
cau mày, đôi con ngươi ảm đạm sầu lo
“ Ngay mai
chúng ta xuất phát đến Băng Lạc quốc..” Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn hai người
rồi quyết định, phải thử mới biết kết quả, nàng tuyệt đối không buông tay, dù
chỉ còn một tia hi vọng cũng không buông tay, Lạc Khanh Nhan chính là như vậy,
đối với một chuyện đã nhận định thì cố chấp đến điên cuồng, dù là không lối
thoát, dù là chuyện hư ảo đi chăng nữa cũng quyết tâm làm đến cùng, chấp niệm
như vậy… cũng giống như một khi nhận định Dung Phượng Ca thì cho dù có nghịch
thiên cũng nhất định đem hắn bên mình, tìm cách cứu hắn, nữ tử này đến cuối
cùng cũng là một kẻ cố chấp cuồng mà thôi
“ Không cần
nhanh như vậy, nghỉ ngơi một vài ngày rồi hãy lên đường” Dung Cơ nhẹ giọng
khuyên giải. Lạc Khanh Nhan gật gật đầu, nàng không cần nghĩ nhưng hắn cũng cần
nghĩ ngơi
“ Được rồi,
nếu tìm được thì phải nhanh chóng viết thư cho chúng ta…” Hàn Vô xen vào, Lạc
Khanh Nhan cung kính đáp rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
“ Hi vọng đứa
nhỏ đó sẽ không làm chúng ta thất vọng”… Hàn Vô than khẽ
“ Đế Y đã
nói, nha đầu kia mệnh cách kỳ lạ, ngay đến cả hắn cũng tính không ra số mệnh của
nàng, nhất định có duyên kỳ ngộ…” Dung Cơ lên tiếng, như là nói với Hàn Vô cũng
như là an ủi bản thân mình
Chỉ mong là
vậy…. Hàn Vô khẽ nhắm mắt, thở dài…
Căn phòng,
u uẩn huân hương, chợt nặng trĩu……
“ Ảnh, cho
người tra cái ki