
ng có quốc gia nào có tinh binh dũng mãnh như Băng Lạc. Giáp giữa Băng Lạc
cùng Hàn Thanh là cả một vùng biển rộng lớn mà xuôi về hướng Đông ba trăm dặm lại
là biên giới của Hoàng Thiên quốc, nói về Hoàng Thiên quốc thì không có bất cứ
nhà sử gia nào có thể dùng hết giấy bút viết về đất nước xinh đẹp này
Hoàng Thiên
quốc là quốc gia có thể nói là có lịch sử lâu đời nhất, trải qua bao thăng trầm
lịch sử, mỗi một quốc gia điều đổi tên, đổi niên hiệu biết bao nhiêu lần, chia
cắt rồi lại phân tranh biết bao nhiêu lượt trong lịch sử, nhưng duy độc mỗi
Hoàng Thiên quốc lại chưa từng đổi. Có khi phát triển phồn thịnh trở thành đệ
nhất cường quốc, có khi lụi bại ngay đến cả một bộ tộc nhỏ cũng có tài lực hơn
cả Hoàng Thiên, nhưng cũng không rõ lí do gì, qua bao thế hệ, lãnh thổ của
Hoàng Thiên vẫn như vậy, không thêm vùng đất nào mà cũng chả mất đi vùng đất
nào, có lời đồn, Hoàng Thiên được thần linh bảo hộ, dù cho chuyện gì xảy ra, đất
nước này cũng không thể chia cắt được
Từ sau trận
chiến cách đây bảy mươi năm trước, Hoàng Thiên quốc đã lâu vẫn chưa khôi phục lại
thực lực, cả về kinh tế cùng binh lực, hiện nay quốc gia này có thể nói là tình
trạng khá rối ren, xong đây là vấn đề nói sau
Lại nói tiếp
về địa giới thiên hạ, phía Tây, chiếm diện tích nhỏ nhất trong bốn quốc gia,
nhưng Hải quốc lại khiến cho người ta không thể xem thường được, không những
nơi đây là quê hương của ‘nhân tài’ mà còn là vùng đất của ‘thánh’. Hải quốc được
thiên hạ biết đến là vùng đất địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp mà
mỹ nhân của nơi đây cũng có thể nói là nhiều vô cùng, nhan sắc khuynh thành, từng
không biết bao nhiêu hồng nhan nơi đây khiến cho biết bao thế hệ quân vương chỉ
nguyện mỹ nhân không cần giang sơn. Trên hết, Hải quốc có một thế lực ngang tầm
với quân vương là Thần Điện mà đứng đầu là thánh nữ cùng ba vị trưởng lão,
thánh nữ có khả năng dự đoán tương lai xảy ra, cho nên có thế xem như Hải quốc
là quốc gia được thiên thượng ưu ái nhiều nhất, thực lực chỉ sau Băng Lạc cùng
Hàn Thanh
Thiên hạ tạm
thời phân chia là như thế, ngoài ra còn có hàng trăm bộ tộc lớn nhỏ, hoặc phụ
thuộc vào các nước lớn, hoặc tự lập xưng vương thành một mảnh quốc thổ…..
Thôi, tạm
giới thiệu thế là đủ, lại nói về hai nhân vật chính của chúng ta, đang trên đường
đến Băng Lạc, và phượng tiện giao thông hiện giờ hai người đang sử dụng dĩ
nhiên là … xe ngựa rồi
Lần này đi
Lạc Khanh Nhan chỉ mang theo Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị và ‘người lạ mặt’ mà lần trước
hai người hảo tâm cứu giúp. Người lạ mặt – tạm xưng là Mạc Ly, nhiệm vụ hiện giờ
là lái xe ngựa, lần này sỡ dĩ Lạc Khanh Nhan mang theo hắn, là để tạm quan sát
cùng điều tra, nàng rốt cuộc không xác định được, người này chỉ là vô tình xuất
hiện hay đã có dự mưu, mà nhanh nhất chính là để bên cạnh quan sát, không phải
sao?! Mạc Ly, trầm tính, ít nói, gương mặt khá lãnh tuấn, đặc biệt ánh mắt rất
sắc bén, khiến cho người ta vô hình chung có áp lực, cũng may hắn võ công rất
khá, Lạc Khanh Nhan cũng không sợ bị tha chân sau, cho nên chuyến đi này mang hắn
theo cũng không hề gì
Trong xe ngựa
quả thật rất nhàm chán a, Dung Phượng Ca ngồi không không biết làm gì, cho nên
đành phải làm phiền Khanh Nhan đồng học rồi, cứ vậy, một người hỏi một người
đáp, câu chuyện đôi khi thật lãng xẹt nhưng không khí thật sự ấm áp khiến cho
người ta rất quyến luyến….
“ Nhan
Nhan, nghe nói Băng Lạc quốc, không có bốn mùa, chỉ có mùa đông không phải
không ?!” Dung Phượng Ca tiếp tục đóng vai trò ngoan bảo bảo tò mò hỏi Lạc
Khanh Nhan, tha thứ cho hắn đi, vì hắn xưa nay cứ bị ‘nhốt’ ở trong sơn cốc có
ra ngoài bao giờ đâu. Lạc Khanh Nhan nghe hắn hỏi vậy, cũng chỉ cười khẽ gật đầu
“ Nhan
Nhan, nghe nói quốc quân Băng Lạc quốc đam mê nam sắc, chuyện này thật hay giả
vậy ?!” Dung Phượng Ca lại hỏi. Lạc Khanh Nhan bât chợt nhíu mày, đôi con người
bình thường không gợn sóng, chợt lóe một chút ánh sáng, Dung Phượng Ca thấy vậy,
bèn yên lặng không hỏi nữa, Nhan Nhan đang suy nghĩ thì tốt nhất là y không nên
làm ồn ào, Dung Phượng Ca hết sức nhu thuận ngồi yên một bên, đôi con ngươi
tràn đầy hứng khởi quan sát cảnh vật ngoài xe ngựa.
Còn Lạc
Khanh Nhan thì thật sự đau đầu, vì sao ư?! Dĩ nhiên là vì chuyện Dung Phượng Ca
vừa nhắc đến, đế vương Băng Lạc quốc đam mê nam sắc không phải là chuyện lạ gì,
nhưng tại sao nàng lại quên mất điều này chứ, đáng lẽ là nên để cho hắn ở nhà
a. Lạc Khanh Nhan chợt thở dài, hi vọng chuyến đi này đến Băng Lạc sẽ thuận lợi.
Dung Phượng
Ca vươn tay vén tấm màn khung cửa sổ, khung cảnh ven đường thay đổi nhanh
chóng, từ màu xanh của rừng cho đến đồng không hoang vắng, tốc độ xe ngựa cũng
thật nhanh a, cũng may là y không bị say xe, Dung Phượng Ca không khỏi cảm
thán, năm trước y còn đang ở trong sơn cốc, chỉ biết vọng mắt nhìn về phía chân
trời khác, bây giờ có thể đường đường chính chính ra thế giới bên ngoài rồi, lại
còn có Nhan Nhan bên cạnh nữa chứ, Dung Phượng Ca cảm thấy thõa mãn vô cùng
Y vòng hai
tay đặt lên bệ cửa