
còn sống không ?! đó là đời điều mong chờ nhiều nhất, chỉ cần
bình an là đủ, không cần gì cả
Đế Y nghe đến
đây, mi mắt chợt rũ xuống, thanh âm một thoáng ưu sầu : “ không tính được nhiều,
chỉ có thể nói, mệnh cách của nha đầu này rất khắc nghiệt”. Đến cuối cùng, ngài
cũng không xác định được, nha đầu ấy có đi đến cuối như bốn người bọn họ mong đợi
hay không, nhưng quá trình thật sự… khắc nghiệt, chỉ có thể gói gọn trong hai
chữ đó mà thôi. Đế Y khe khẽ thở dài, u uẩn tịch mịnh, lắng đọng chút gì đó
tang thương…
Ba người
kia, bất giác cũng không nói gì thêm…….. chỉ còn văng vẳng đâu đây là thanh âm
trầm thấp, nhàn nhạt bi ai, thấu xương lạnh lùng….
Chỉ mong,
bình an để sống một cuộc đời tầm thường, đối với một số người sao lại quá khó
khăn, tất cả chỉ có thể nói
Là… mệnh
trung chú định nha! =”=
Băng Lạc quốc
Vừa bước
vào địa giới của Băng Lạc, một cổ không khí lạnh đã bao trùm khắp vạn dặm thiên
địa, hơi lãnh của không khí theo gió bay bỗng khắp nơi, nhưng cái lãnh nơi đây
không khiến cho người ta cảm giác hàn thấu xương mà lanh lãnh mang theo chút gì
đó thoang thoảng khí tức dịu dàng. Tính ra đã cuối thu, những hạt tuyết trắng
cũng bắt đầu đua nhau rơi, tuyết trong trẻo, tinh khiết, sắc trắng thuần túy
bao phủ khắp nơi, vươn trên từng nóc nhà, từng cành cây kẽ lá, rơi rụng khắp mặt
đường rồi phủ khắp tầm mắt
Thật mỹ lệ!
cũng chỉ có thể thốt nên lời như vậy mà thôi
Lạc Khanh
Nhan vươn tay lấy chiếc áo choàng phủ lên bờ vai của Dung Phượng Ca, mi gian chợt
nhíu lại. Sức khỏe của y vốn không tốt, nhất là không khí như thế này, càng khiến
cho cơ thể của y dễ nhập hàn, Dung Cơ lão đầu dùng hai gốc linh chi thảo mới khống
chế hàn tính trong cơ thể của y, nhất là sau chuyện nhảy vào hàn đầm kia, càng
khiến cho cơ thể rách nát này càng thêm đáng thương, tưởng chừng một cơn gió mạnh
cũng khiến cho cơ thể gầy gò này bị cuốn trôi đi mất
Khẽ vuốt lọn
tóc đen nhánh của y, Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, người này khi ngủ vẻ mặt an
tường khả ái như vậy, thật khiến cho người ta dâng lên tất cả báu vật quý hiếm
của thế gian trước mặt y, muốn bảo vệ y, nâng niu yêu sủng, Lạc Khanh Nhan chợt
nhận ra, trên thế gian này có một loại người, không quan hệ người này là nam
hay nữ, là cường giả hay chỉ là một kẻ bình thường nhưng mỗi nhăn mi mày cười của
hắn, mỗi động tác nho nhỏ, rồi cái nhếch môi nhẹ nhàng điều khiến cho người ta
dễ dàng để ý đến, vì tiếu dung của hắn mà vui, rồi lại vì ưu sầu của hắn mà đổ
lệ, mà không nghi ngờ gì nữa, Dung Phượng Ca chính là người như vậy
‘ Nhan
Nhan….’ Dung Phượng Ca đang ngủ, như là nằm mơ thấy cái gì, khẽ ưm lên một tiếng,
Lạc Khanh Nhan nghe y gọi tên mình, một thoáng giật mình nhưng rất nhanh trầm
tĩnh trở lại, khe khẽ cười. Cúi xuống thấp một tý, đặt trên trán của Dung Phượng
Ca một nụ hôn thật nhẹ, nhỏ giọng nỉ non : “ mộng đẹp, Phượng Ca của ta”. Như
là nghe thấy lời thầm thì của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca mi gian giãn ra,
trầm lại, ngủ hương vị ngọt ngào đi lên, Lạc Khanh Nhan lại liên tục vuốt nhẹ
lưng của y, từ từ… từ từ….
“ Chủ nhân,
trời sắp tối rồi….” Ảnh nhất cưỡi ngựa sát bên của sổ xe ngựa, lên tiếng hỏi ý
kiến của Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt phân phó : “ tranh thủ đi
nhanh một chút, chừng hai canh giờ nữa là đến thị trấn rồi, đến đó tìm phòng trọ”.
Ảnh Nhất cung kính gật đầu, sau đó cưỡi ngựa về phía trước mà Mạc Ly đang đánh
xe cũng tăng lên tốc độ….
Sợ Dung Phượng
Ca tỉnh giấc, Lạc Khanh Nhan điều chỉnh tư thế, cho y nằm thoải mái hơn, sau đó
tiếp tục xem xét tư liệu mà Lam gửi cho nàng…..
Gần hai
canh giờ sau, sắc trời đã tối rồi, màn đêm bao trùm khắp nơi, thiên cao vi ám,
không có ánh trăng, chỉ lác đác vài vị tinh tú nhấp nháy trên màn đêm, tuyết dường
như lại rơi nhiều hơn, khắp nóc nhà thị trấn dương như bị tuyết bao phủ, nóc
nhà trắng bạch, từ xa nhìn lại mang theo một phen ý nhị, thanh lịch tao nhã vô
cùng
“ Nhan
Nhan, chúng ta đến nơi rồi sao?!” Dung Phượng Ca còn có chút buồn ngủ, mắt nhắm
mắt mở hỏi Lạc Khanh Nhan, vừa mới tỉnh ngủ cho nên giọng nói còn mang theo
chút giọng mũi, mềm mềm nghe lên thất khiến cho người ta cảm thấy vài phần…
đáng yêu. Lạc Khanh Nhan vươn tay điểm điểm cái mũi của y, gật đầu cười : “ đến
nhà nghỉ, ngươi ăn chút điểm tâm rồi ngủ thêm một lát, sáng mai chúng ta khởi
hành sớm”
“ Ân…”
không nghi ngờ gì lời của Lạc Khanh Nhan nói, Dung Phượng Ca gật đầu đáp. Xe ngựa
dừng lại trước một khách điếm thường thường, Lạc Khanh Nhan bước xuống xe ngựa,
theo sau Dung Phượng Ca cũng nhảy xuống, đưa tay dụi dụi mắt, khuôn mặt vốn
bình thường xuất trần nay mang theo chút ngây thơ khả ái thật sự khiến cho
không biết bao nhiêu quan khách ngồi trong khách điếm há hốc mồm mà ngắm nhìn
Ảnh nhị đã
đi trước đặt phòng nghỉ, hai gian thượng phòng, dĩ nhiên là Lạc Khanh Nhan cùng
Dung Phượng Ca một phòng còn ba người kia một phòng, Lạc Khanh Nhan dẫn đầu đi
trước, còn không quên lôi kéo Dung Phượng Ca đi theo bên cạnh mình, ba người
kia theo sau, vẻ mặt ai nấy điều