
điềm nhiên như không thấy ánh mắt hết sức nóng
bỏng của nhiều người nơi đây. Vì Lạc Khanh Nhan đã quen, vì Dung Phượng Ca còn
mơ mơ màng màng, vì Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mặt mày vốn không có biểu cảm mà Mạc
Ly trong tiềm thức, vị người ta chăm chú nhìn mình, lại như một thói quen. Đám
người vừa lên lầu, khách trọ ở dưới lại lao nhao không ít, không ít kẻ phán
đoán lai lịch đám người Lạc Khanh Nhan, tiếng nói, tiếng phản bác, thanh âm la
nháo nên có trong khách điếm cứ ồn ào rồi yên lặng… yên lặng dần cho đến đêm
khuya….
Vừa bước
vào phòng, Dung Phượng Ca đã ngã nhào lên giường, ôm lấy chăn bông lăn qua lăn
lại, cả ngày ngồi trên xe ngựa quả thật khiến y xương cốt như nhũn ra thật khó
chịu phải chết. Lạc Khanh Nhan thấy vậy, khẽ cười, lên tiếng : “ mệt đến như vậy
sao?!” Dung Phượng Ca mở mắt, hàng mi dài chớp chớp mới chu môi nói : “ không
có nha, đi cùng với Nhan Nhan làm sao mệt cho được”. Dù cơ thể y khó chịu nhưng
tinh thần thì hưng phấn vô cùng, dẫu như thế nào đi chăng nữa, với y, có thể
bên cạnh Nhan Nhan thế này, là vui rồi
“ Đến, ta
nhu nhu vai cho ngươi”. Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, Dung Phượng Ca bò ra khỏi
giường, ngồi bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngoan ngoãn để cho Lạc Khanh Nhan giúp
mình xoa bóp vai, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ, giống như một con mèo nhỏ đang
thõa mãn khi được chủ nhân vuốt ve bộ lông mềm mại vậy. Lạc Khanh Nhan cứ thong
thả, động tác khi thì mạnh khi thì nhẹ, lực đạo vừa phải khiến cho Dung Phượng
Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm
“ Nhan Nhan
có mệt không?!” Dung Phượng Ca cười cười, cũng xoay mình lại xoa bóp vai cho Lạc
Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan lắc đầu. Nàng thường xuyên đi ra ngoài như vậy, cũng
đã quen rồi, bao nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu, quan trọng là hắn thôi, nhưng thấy
Dung Phượng Ca vẻ mặt ‘lấy lòng’ đáng yêu như vậy, Lạc Khanh Nhan dĩ nhiên sẽ
không cự tuyệt rồi
Hai người hỗ
động qua lại, một lát sau Dung Phượng Ca lại bắt đầu ngáp vài cái, mí mắt như
có cái gì đó đè xuống, nặng trĩu, vươn tay dụi dụi muốn xua đi cơn buồn ngủ
nhưng không hiểu sao càng dụi lại càng cảm thấy buồn ngủ, Lạc Khanh Nhan thấy vậy,
mới lên tiếng : “ ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, ăn tối sau cũng được”. Dung
Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, gật đầu rồi nghiêng người nằm xuống ngủ, tư thế thập
phần nhu thuận. Một đầu tóc đen như thác nước xuối qua bờ vai, một thân lam bào
thanh nhã xuất trần, ngũ quan tuyệt đẹp, mi mục như họa, y lẳng lặng nằm đó,
hơi thở điều điều, cánh mũi phập phồng, ánh nến sáng nhẹ hiu hắt như có như
không phản chiếu trên gương mặt của y, tất cả vẽ nên bức họa đẹp vô cùng, Lạc
Khanh Nhan cũng có một chút hoảng thần, cười giễu bản thân của mình tự khi nào
lại kém định lực đến như vậy?!
Cái cổ cao
trắng nõn, đằng sau gáy như ẩn như hiện vết bớt đỏ chói, như đóa mạn châu hoa mị
hoặc thế nhân, Lạc Khanh Nhan vô thức vươn đầu ngón tay, mơn trớn vết bớt, đôi
con ngươi bình thường lãnh diễm chợt lóe một chút ánh sáng ngọc…..
Trong khi
đó, tại một gian phòng khác
“ Ngươi điều
tra xem, nhóm người đó đến đây có mục đích gì?!” Trầm thấp thanh âm, mang theo
vài phần tà tứ cùng mấy phân không kiềm chế được, chỉ thanh âm thôi cũng khiến
cho người ta cảm thấy vài phần áp lực. Hắc y nhân nghe vậy, cung kính cúi đầu
lên tiếng : “ là, chủ thượng”. Rồi dùng khinh công phóng ra ngoài, động tác
trôi chảy như mây bay cho thấy khinh công của hắc y nhân đã đến mức tuyệt đỉnh
rồi
Tầm mắt của
nam tử hướng về cửa sổ, đôi con ngươi đen thăm thẳm như không có đáy, mi mắt
không dày nhưng rất đen, càng khiến cho đôi mắt kia thêm một phần tà mị, mũi
cao ngất, bạc môi khẽ nhếch. Đó là một khuôn mặt thực sự cuồng mị đến cực điểm,
không như dung nhan của Âu Dương Liên, ôn nhuận như ngọc, không như khuôn mặt của
Tư Đồ Nhiễm, tà mị đến yêu nghiệt, cũng khác hẳn với vẻ anh tuấn trương dương của
Âu Dương Triệt, nếu như có một từ để hình dung khuôn mặt của nam nhân này chính
là duy nhất một chữ : cuồng. Từ đường nét gương mặt cho đến đôi con ngươi sáng
rực như đuốc và cả nét miệng cười như không cười kia nữa, điều khiến cho người
ta nhìn vào nam nhân không khỏi cảm thấn : nam tử này nhất định là một kẻ kiệt
ngạo bất tuân, nhưng lại không thể khiến cho người ta phản cảm mà là vẻ mặt cuồng
mị tà tứ như thế mới chính là y vậy
Y phục hoa
quý, mỗi giơ tay nhấc chân điều mang theo quý khí không nói nên lời, nam nhân
này tuyệt đối không là kẻ tầm thường được a ^^
Một ngày
này, Lam Quân Băng đứng trên lầu cao, nhìn thấy Dung Phượng Ca
Chỉ là tình
cờ tương ngộ, nhưng lại bắt đầu cho câu chuyện sau này
Đế vương
chí cao vô thượng, vốn nên vô tâm, lại đi động tình
Lại là…. Ái
tình cấm kị………
Yêu đến
điên dại, đến si cuồng, đến mức khiến cho bản thân thương tích đầy mình
Cũng là
ngày này, Lạc Khanh Nhan gặp được tình địch lớn nhất của cuộc đời mình
Ai nói chỉ
có hồng nhan mới họa thủy?!
Một Dung
Phượng Ca, khiến cho đế vương không ngại dùng mọi thủ đoạn đọat lấy
Một Dung
Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan không ngại hủy thiên diệt địa
Người tranh
ta