
sổ, đặt cằm của mình trên cánh tay, ánh mắt xa xăm, khóe môi
chợt cong lên nét cười xinh đẹp, Lạc Khanh Nhan chợt thất thần
“ Nhan
Nhan?!” Dung Phượng Ca chợt giật mình
“ Suỵt, để
cho ta ngủ một lát…” Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nói, đầu gối lên đùi của Dung Phượng
Ca, mấy hôm nay một mặt lo xử lý công việc trong sơn trang, một phần công việc
trong Mị Ảnh, nàng không có thời gian ngủ mà cũng không có tâm trạng để ngủ,
tình trạng này kéo dài có vẻ hơi lâu, khiến cho Lạc Khanh Nhan đôi khi cũng thật
uể oải, có đôi khi yên cạnh bên hắn thế này, mới khiến cho nàng bình thản mà dễ
dàng đi vào giấc ngủ
“ ừ, Nhan
Nhan tối qua lại mất ngủ sao?!” Dung Phượng Ca than nhẹ, bàn tay ôn nhu xoa xoa
mi tâm của nàng
“ Ân….”
“ Nếu có cổ
cầm ở đây thì tốt rồi, Phượng Ca sẽ tấu một khúc, Nhan Nhan ngủ sẽ tốt hơn”.
Dung Phượng Ca chợt cau mày, y tinh thông âm luật, một khúc nhạc ngắn cũng dễ
dàng ru ngủ người bị mất ngủ nặng nhất, huống chi Nhan Nhan cũng chỉ đơn thuần
mất ngủ
Lạc Khanh
Nhan nghe vậy, chợt cười, mở mắt nhìn hắn, đôi con ngươi chợt lắng nhu tình : “
như vậy,…. Ngươi cũng có thể hát mà….” Thanh âm của hắn tốt như vậy, nhất định
hát lên cũng sẽ rất dễ nghe
“ Hát ?!”
Dung Phượng Ca hỏi lại, không phải đâu, chẳng phải xướng khúc là nữ tử sao, y
là nam nhân sao có thể ca hát kia chứ, thật mất mặt lắm, nhưng là Nhan Nhan muốn
nghe nha?! Dung Phượng Ca đồng học của chúng ta, nội tâm đấu tranh qua lại
nhưng rất tiếc, chút mất mặt ‘nam nhân’ có là gì so với việc Nhan Nhan yêu cầu
đâu, chính vì nguyên do như thế mà Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, nhăn mi
không quá hai giây rồi ôn thanh cười nhẹ, gật đầu nói “ hảo”
“ Nhan Nhan
muốn nghe khúc nào ?!”
“ Khúc nào
cũng được, ngươi hát khúc nào chắc chắc cũng dễ nghe” Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười,
mí mắt khẽ nhắm lại, thật thanh thản….
Dung Phượng
Ca chợt cười, thanh âm bình thường vốn trong trẻo nhàn nhàn ôn nhu, nay thêm
vài phần nhu tình, vài phần ấm áp, cứ như vậy, một khúc vang lên
Giữa khói lữa
vọng tình như sóng xô bờ cát
Gặp được
người tựa xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm
đoạn thiên nhai tương tư nhẹ buông xuống
Trong mộng
này mình ta vương vấn tình si
Chẳng màng
xưng vương hầu quý tộc
Chẳng quản
chi vạn thế xuân thu
Chẳng muốn
ái tình này tan biến
Để muôn trượng
hồng trần phân li mãi ko thôi
Phải yêu
cho đến thiên trường địa cửu
Phải thiết
yếu như dòng nước ôn nhu
Lạc Khanh
Nhan, đã an tĩnh đi vào giấc ngủ lúc nào không biết, chỉ là nét cười trên môi
còn xót lại cho thấy tâm trạng của nàng thật sự dễ chịu
Dung Phượng
Ca, đời này có thể tương ngộ ngươi, với Lạc Khanh Nhan ta, đó là thượng thiên
ban cho lớn nhất may mắn
Nếu…. cứ
như thế này, cứ như thế này mãi thì thật tốt….
Đời này hữu
tình hà tất sợ gió táp phong ba
Bi thương đến
đầu bạc chẳng giữ được phương hoa
Vứt bỏ
giang sơn như họa đổi lấy nụ cười đẹp như hoa
Đổi được rồi
cả đời chẳng còn gì vướng bận
Tâm ko oán
yêu hạn cũng tùy tâm
Thiên địa lớn
đường tình vô bờ bến
Chỉ vì người
mà ko màng thiên hạ
Chỉ vì người
mà…. Không màng thiên hạ…..
(Thiên Hạ)
Này một
khúc, Dung Phượng Ca buột miệng xướng ra, khiến cho Lạc Khanh Nhan đi vào giấc
ngủ, nhưng là nhiều năm về sau…
Chỉ vì người
mà không màng thiên hạ…..
Lạc Khanh
Nhan vì một Dung Phượng Ca, quả thật không màng đến thiên hạ a…..
Tất cả, điều
là vòng quay của định mệnh
Nhân tính
không bằng trời tính
Song…
Có chăng
đôi khi…..
Nhân định
cũng thắng thiên
Mạc Ly yên
lặng đánh xe ngựa, bên trong thanh âm đối thoại, rồi một khúc ca kia nữa, một
chữ cũng không thoát khỏi nhĩ lực của y, Mạc Ly có chút hâm mộ. Y từ lúc tỉnh dậy,
đã không còn nhớ rõ bản thân mình là ai, mọi ký ức trong y như bị ai đó phong
kín lại, dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ ra được một chút gì, Mạc
Ly khẽ cau mày, rốt cuộc y đã gặp chuyện gì?! Theo như chủ nhân nói, y bị
thương thật nặng, có lẽ do va chạm mà đầu bị nội thương, có lẽ tạm thời mất trí
nhớ. Nhưng tận sâu nội tâm, Mạc Ly lại cảm thấy y đã quên một việc thật sự quan
trọng, mà y nhất định phải là, là làm gì đâu ??!!
Chủ nhân?!
Xưng hô này quả thật khiến cho y không quen, dường như trong tiềm thức, có rất
nhiều người kính sợ y, tôn xưng y, chứ chưa bao giờ y lại là thuộc hạ của người
khác, nhưng là ‘chủ nhân’….. trang chủ của Lạc Vân sơn trang, một sơn trang thần
bí, chỉ xuất hiện không lâu nhưng lại khiến cho không ít người chú ý đến, ngay
cả quan hệ của trang chủ cũng thật phức tạp….
Trang chủ Lạc
Vân sơn trang lại là như thế nào một người?! nam nhân ấy, bạch y thanh lãnh, vẻ
mặt tiếu dung, ôn hòa bình thản nhưng đôi mắt kia, ẩn dấu rất sâu, rất nhiều
chuyện mà y không thể nào thấu hết được, lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy hoảng
hốt, cũng không rõ hoảng hốt vì chuyện gì
Linh Vân tiểu
cô nương nói với y : “ số ngươi thật may mắn nha, nếu không phải Tiểu Phượng Ca
thì còn lâu Khanh Khanh mới cứu ngươi”. Đúng vậy, nam nhân kia vốn đâu là kẻ
thiện lương gì, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ đâu, nếu không