
ật
là ngại quá đi, khiến cho hai người bọn họ muốn đi cũng không được, mà muốn vô
phòng cũng không xong
Dung Phượng
Ca khó khăn lắm mới có cơ hội đường đường chính chính thân thiết với Nhan Nhan
thế này, không ngờ lại bị hai người kia nhìn thấy, thật là mất hứng mà, Dung
Phượng Ca u oán nhìn Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, như là lên án, còn Lạc Khanh Nhan
thì bật cười sang sảng, nàng đương nhiên là biết hai người kia vừa đến, chỉ là
muốn đùa cùng hắn thôi
“ Nhan Nhan
là cố ý…” Dung Phượng Ca hết sức ủy khuất nhìn Lạc Khanh Nhan, mắt đẹp tràn đầy
‘u uất’ là u uất đó nha…. ^_^
“ Công tử,
chúng ta thực sự không cố ý….” Ảnh Nhất nghiêm túc lên tiếng, bọn họ thực sự chỉ
tình cờ thôi mà. Ảnh Nhị cũng đi theo phụ họa : “ đúng vậy đó, công tử không cần
lo lắng, chúng ta sẽ không nói với ai chuyện này đâu”. Hắc hắc! vị Dung cô
nương này thật sự là nóng bỏng như hỏa nha, đường đường chính chính chủ động
thân thân chủ nhân, thật là nhiệt tình quá đi, y nhất định phải đem chuyện này
bói với Ảnh Tam mới được!( Ảnh Nhất & Ảnh Nhị : haiz! Rõ ràng là cô nương,
vì cớ gì cứ bắt bọn họ gọi là công tử đâu?! Chủ nhân không lẽ định chơi trò đoạn
tụ sao *khó hiểu* – Dao Dao : hai vị
huynh đệ à, người kia là nam, là nam đó, các ngươi không có mắt sao — Ảnh Nhất
cùng Ảnh Nhị *cầm dao* : nói bậy, rõ ràng là nữ, mắt của tác giả có vấn đề rồi
– Dao Dao : ‘không nói gì’ buồn bực +_+)
“ Thôi được
rồi, các ngươi lui đi…” Lạc Khanh Nhan buồn cười phất phất tay kêu hai người bọn
họ vô trong trước, hai người kia nghe vậy, như được giải thoát, nhanh chóng
phòng vô trong, trả lại không khí an tĩnh như lúc ban đầu cho hai diễn viên
chính của chúng ta, Dung Phượng Ca bĩu môi, không cho là đúng. Hai người kia rõ
ràng là cố ý….
“ Được rồi,
đừng giận…!!” Lạc Khanh Nhan vươn tay vuốt vuốt đầu của y, như là trấn an cảm
xúc của Dung Phượng Ca. Dung Phượng Ca dĩ nhiên là sẽ không không để ý đến Lạc
Khanh Nhan rồi, y cười cười, vẫn tiếu dung mà Lạc Khanh Nhan thích nhất, hai phần
ngượng ngùng, chút gì đó điềm điềm ngọt ngọt, như là có dòng nhước ấm lưu chuyển
trong lòng của nàng
Thực sự…… ấm
áp!!
Đêm
Đã khuya
Nhiệt độ so
với ban ngày thấp hơn một chút, thành ra có chút lạnh
Gió
Thổi sàn sạt,
vờn quanh từng cành cây kẽ lá, tạo nên những khúc đồng âm thiên nhiên
Đêm nay,
trăng khuyết
Màn đêm u tối,
huyền bí, lấp lánh hàng ngàn vì tinh tú như những hạt bảo ngọc tỏa sáng trong
trời đêm
Ngôi nhà mộc
mạc, giản đơn, bày biện thật sự thô sơ
Theo chút
ánh sáng nhỏ nhoi của ngọn nến, phản chiếu nhè nhẹ hình ảnh trong phòng
Trên giường,
người kia an tĩnh nằm đó, mi gian dãn ra, nhìn thật thanh thản. Hàng mi dài, rất
cong, rập rờn như cánh quạt nhỏ, thanh tú mũi, hình môi thật đẹp. Một đầu tóc
đen xỏa rối bời, như dòng suối đen tuyền, mượt mà. Người kia! thật sự rất đẹp,
rất đẹp….
Cánh cửa
vang lên tiếng động, thật khẽ
Ánh nến bập
bùng, như ẩn như hiện hình bóng y nhân từ từ tiến vào
Người kia,
đến gần, ngồi xuống bên cạnh người nằm trên giường
Nhẹ nhàng
vươn tay, chạm vào người kia, nhẹ nhàng mơn trớn, vầng trán no đủ, gò má trắng
nõn…. Chợt cười….
“ Mỹ nhân,
ngoan ngoãn ở đây nha, ta nhất nhanh sẽ quay lại….” thanh âm thì thầm, như là
nói cho chính mình nghe
Rồi, đứng dậy,
xoay người bước ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất, như là vô tung vô ảnh
Chỉ còn,
gió….. nhè nhẹ thổi và ánh nến vẫn lay lắt trong đêm tối
Và… hàng mi
kia, một thoáng run rẫy, ánh mắt người kia mở ra, thanh minh mà thấu triệt nào
còn chút bóng dáng vừa ngủ?!
Dung Phượng
Ca khẽ thở dài, mi gian một thoáng ưu sầu…..
Nhan Nhan lại
có việc ra ngoài rồi, mà y không thể giúp được, rốt cuộc chỉ làm vướng bận tay
chân của Nhan Nhan thôi…..
Nhiều lúc,
Dung Phượng Ca thật sự rất chán ghét cái thân thể rách nát này của mình, không
thể luyện võ, không mạnh mẽ như những nam nhân khác, như vậy có chăng là có thể
đuổi kịp bước đi của Nhan Nhan, có chăng như vậy mới có thể bảo vệ lấy Nhan
Nhan, không tha chân sau….
Nhưng là….
Dung Phượng
Ca, ngươi biết không, nếu như Lạc Khanh Nhan biết y nghĩ vậy, sẽ bật cười lớn
tiếng
Người này,
ngốc quá! Lạc Khanh Nhan… chính là thích, Dung Phượng Ca như vậy mà thôi
Không cần
uy vũ mạnh mẽ
Không cần
năng lực siêu phàm
Không cần
chống đỡ cho nàng
Cũng không
cần phải dang tay bảo vệ nàng….
Cái mà Lạc
Khanh Nhan cần, chính là
Khi nàng mệt
mỏi, một cái vươn tay nhè nhẹ xoa mi tâm của nàng
Khi nàng cô
đơn, yên lặng bên cạnh làm bạn nàng
Khi nàng đớn
đau, một cái cười nhẹ dịu dàng vuốt lên trái tim đen tối kia
Khi nàng bất
lực, chỉ cần một ánh nhìn vô điều kiện tin tưởng
Chỉ là….
Đơn giản như vậy mà thôi
Không cần
nóng bỏng như lửa, lãng mạng nhiệt tình… mà là ấm áp, nhẹ dịu như dòng suối mát
lành chảy qua lòng nàng….
Cả một đời
này, nàng Lạc Khanh Nhan chỉ cần như vậy mà thôi
Mà… cũng chỉ
có một Dung Phượng Ca mới có thể làm như thế!! Vô điều kiện tin tưởng nàng, và…
cũng vĩnh viễn không phản bội!!
Có lẽ vì vậy,
mà Lạc Khanh Nhan mới trả giả tất cả, là tâm, là cả