
này…. Nhan Nhan là ta
gọi, ngươi không được phép gọi a. Còn nữa, ngươi để làm chi bắt ta?!” Hắn không
có tài sản, không có tài gì, người này bắt hắn làm chi đâu?!
A! nhất định
người này biết Nhan Nhan của y gia tài bạc triệu nên bắt y làm con tin tống tiền
sao, thật đáng giận mà…. Dung Phượng Ca tức giận nhìn Lam Quân Băng, lập tức ấn
tượng về Lam Quân Băng tiếp tục rút lui đến con số âm! Nếu để cho vị đế vương
này biết cái đầu của Dung Phượng Ca nghĩ vậy, không hộc máu mới là ạ á. Đường
đường đế vương mà lại đi bắt người tống tiền sao, đúng là …. bi ai mà >”<
Lam Quân
Băng chợt cười, tiến lại gần Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca trân trân nhìn Lam
Quân Băng, Dung Phượng Ca muốn ngồi dậy đối mặt cùng Lam Quân Băng nhưng vì hai
ngày y hôn mê, chưa ăn chưa uống gì cả, không có sức, hơn nữa Dung Phượng Ca bi
ai phát hiện, Lam Quân Băng cao hơn y đến một cái đầu, dẫu có đứng lên cũng lùn
hơn hắn, ai! Cái thân thể bất lương phát dục không điều này, thực sự khiến cho
y tức chết mà. Lam Quân Băng còn chưa nói ra lời thì cái bụng của Dung Phượng
Ca lại kháng nghị, kêu đói
Dung Phượng
Ca thẹn quá hóa giận, mặt mày đỏ bừng hằm hằm nhìn Lam Quân Băng, đáng chết!
người này thử cười y xem, nhất định y sẽ cho hắn biết tay, sau đó Nhan Nhan đến
rồi, nhất định phải nói Nhan Nhan cho hắn đẹp mặt. Lam Quân Băng không kiên nể
gì bật cười sang sảng mà Tiểu Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, lại càng đen mặt.
Khóe môi chợt cong tiếu dung giảo hoạt, một cái vung tay nho nhỏ, khiến cho vị
đế vương vô thức, trúng phải thuốc sổ mà không biết. Xem ra đêm nay Lam Quân
Băng sẽ làm bạn với nhà cầu rồi, hắc hắc….
Lại nói, thời
gian quay ngược về tối hai hôm trước, sau khi cứu trị cho Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị
“ Khụ…! Thuộc
hạ hộ chủ bất lực, thỉnh chủ nhân trách phạt…” Ảnh Nhất mặt mày nghiêm nghị, mặc
dù thương nặng, sắc mặt tái ngắt nhưng lại không có chút nào uể oải, y cung
kính quỳ xuống, chờ lĩnh phạt. Ảnh Nhị cũng đi theo, quỳ bên cạnh, không nói
nhưng cũng đồng dạng suy nghĩ với Ảnh Nhất
Lạc Khanh
Nhan yên lặng nhìn hai người, đôi đồng tử đen thăm thẳm như hố sâu như muốn cuốn
trôi tất cả mọi người khi nhìn vào ánh mắt đó. Dù Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị đã đi
theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan cũng gần ba năm, nhưng vẫn chưa đủ dũng khí nhìn
vào ánh mắt kia, cho nên chỉ có thể càng điệu thấp, điệu thấp cuối đầu xuống a
“ A, các
ngươi quả thật nên chết, không bảo hộ được hắn, ta còn cần các ngươi làm gì?!”
Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm lên tiếng. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị trầm mặc
mà Mạc Ly đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình kinh ngạc. Nữ nhân này quả thật
đủ lãnh, hai người kia là một trong những kẻ bên nàng thời gian lâu nhất, không
có công lao cũng có khổ lao, huống chi hai người kia cũng là nhân tài hiếm thấy,
ấy vậy một câu nói cũng có thể dễ dàng chối bỏ hết mọi việc trước đây hai người
kia làm a, quả nhiên so với bất cứ cái gì, bất cứ ai, trong lòng Lạc Khanh
Nhan, Dung Phượng Ca mới là quan trọng nhất. Mạc Ly, bất chợt cảm thấy… xót xa
vô cùng, cũng…. Không rõ lắm vì sao mình lại thấy trong lòng chua xót đến vậy!!
“ Nói đi,
đêm hôm đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra….” Lạc Khanh Nhan nói, vẻ mặt bình
tĩnh nhưng lòng nàng như dậy sóng, ai có thể hiểu được?!
Ảnh Nhất ngẩng
đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, lên tiếng bẩm báo : “ bẫm chủ nhân, chuyện là……” Kể tất,
Ảnh Nhất tiếp tục giữ yên lặng, chờ đợi phán quyết của Lạc Khanh Nhan. Hắn dù
có chết cũng không một lời oán hận, mạng này của hắn là do chủ nhân cứu, thù của
hắn cũng là do chủ nhân giúp đỡ mới báo thù được, không có chủ nhân, ba năm trước
hắn cũng đã mất mạng rồi, sống được đến bây giờ điều là do chủ nhân, hắn dẫu
cho mất mạng, cũn không oán không hối
“ Chủ nhân,
xin hãy để chúng ta cùng cứu ra công tử, rồi sau đó ban tội chết cho chúng ta. Ảnh
Nhị, không một lời oán hận…” Ảnh Nhị lên tiếng. Công tử là người tốt, hắn rất
kính nể công tử, lần này công tử xảy ra chuyện là do sơ xuất của bọn hắn, cho
nên trước khi chết hắn cũng phải cứu được công tử mới yên lòng
Lạc Khanh
Nhan nghe lại lời của Ảnh Nhất, trầm mặt…..
Mi gian khẽ
nhíu, khẽ nhắm mắt, lòng thổn thức, ngột ngạt đến khó tả…..
Nàng…..!
không giữ được lời hứa bảo vệ hắn, nàng cũng thật đủ vô dụng!
La Quân
Băng… La Quân Băng……
Mắt mở! lạnh
như băng, mang theo quyết tuyệt lãnh khốc
Khóe môi vẽ
nên nét cười tà mị, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười
“ Một
ngày…. Hai ngày… bốn ngày….. bảy ngày….” Ai da! Đã bảy ngày rồi nha, Nhan Nhan
sao giờ này vẫn chưa đến đón y ?! Dung Phượng Ca lầm bầm làu bàu, nằm dài trên
bàn, một tay chống má, một tay dùng bút lông vẽ bậy bạ trên giấy, hàng mi thanh
tú khi thì chau lại, khi thì giãn ra. Lọn tóc mai đen bóng rũ xuống, phất qua
gương mặt thanh tú, giờ khắc này đây, Dung Phượng Ca thật sự đáng yêu vô cùng
a, cũng may không có Lạc Khanh Nhan ở đây, nếu không nàng nhất định đem khuôn mặt
tròn tròn đáng yêu của hắn nhựu lận đến thê thảm luôn đó ^^
Dung Phượng
Ca sau khi tỉnh dây, cho đến hôm nay đã được một tuần rồi, cuố