
y dụa, lại thêm vừa rồi rất lo lắng mất vòng nhưng trong nháy mắt cô cảm thấy nếu thật sự không thể tìm thấy chiếc vòng, có thể
đó chính là điềm báo trước. Nó không còn nữa, nói cho cô biết, tình cảm
của cô và bạn trai sẽ…
Ngụy Du không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể nắm chặt điện
thoại. Trong đầu, một giọng nói vang lên hy vọng Bác Thần có thể tìm
được vòng tay nhưng một giọng nói khác hy vọng không tìm thấy chiếc
vòng, nói không chừng cô sẽ nhận được một chiếc vòng khác tốt hơn. Cứ
như vậy do dự và giãy dụa, cuối cùng cô chỉ đành đợi điện thoại của Bác
Thần.
___^^___^^___
Kỳ thật, nói không chừng còn có phương pháp khác xử lí
tốt hơn, nhưng hiện tại Bác Thần đã mất đi lý trí thường ngày. Hắn không nghĩ ra cách nào khác, đáy lòng hắn nổi lên từng trận gió lốc, đối với
hành vi của chính mình vừa hối hận vừa sốt ruột.
Nhưng vội vàng như vậy khiến hắn không biết nên làm gì
tiếp theo. Hắn thực vội, thực sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết
mọi chuyện sau đó trở lại bên Lâm Hiểu. Lông mày hắn nhăn lại, nội tâm
dày vò mà nôn nóng. Hắn chưa từng nghĩ tới bởi một Ngụy Du, bởi một cuộc hẹn, có thể khiến Lâm Hiểu đau lòng đến thế.
Có lẽ đáy lòng hắn cũng có tưởng tượng đến khả năng Lâm
Hiểu sẽ nổi giận nhưng hắn không cảm thấy Lâm Hiểu ngoại trừ nổi giận
còn có thể làm gì khác. Cho đến khi nhìn thấy bộ dáng đau lòng đến cực
điểm của Lâm Hiểu, hắn mới biết được mình sai rồi, sai thái quá.
Đầu của hắn có chút trống rỗng, chỉ có thể nghĩ, Lâm Hiểu vẫn đang chờ hắn, hắn phải giải quyết mọi chuyện thật nhanh, sau đó nói lại với Lâm Hiểu. Cô vẫn luôn chờ hắn, hắn không thể làm cho cô thất
vọng, lúc này đây hắn không thể tiếp tục sai thêm nữa…
Bác Thần xuống lầu, ở trong xe tìm được chiếc vòng của
Ngụy Du, nhờ phản quang nên hắn tìm được rất nhanh. Bác Thần nhẹ nhàng
thở ra. Cho đến khi tìm được chiếc vòng, Bác Thần mới thấy may mắn vì
Ngụy Du không phải lấy cớ muốn tìm hắn. Hiện tại tìm được vòng rồi, hắn
cũng thấy thoải mái hơn.
Nếu không tìm thấy, Ngụy Du ở bên kia khẩn trương cầu hắn giúp cô đến quán bar tìm, vậy thì càng tệ hơn. Sợ nhất là không tìm
thấy vòng, Ngụy Du lại không từ bỏ việc tìm nó, thường thường gọi điện
thoại tới khóc lóc kể lể, thậm chí hẹn hắn ra, nếu vậy lại càng không
xong.
May mắn, sự tình không phát triển theo hướng đó.
Ngụy Du tiếp điện thoại, Bác Thần hồi phục tinh thần, nói: “Ngụy Du, tìm được vòng rồi.”
Trong lòng Ngụy Du thở phào nhưng chợt nổi lên cảm giác
phức tạp, “ Vậy là tốt rồi, thật sự ngại quá, tối như vậy còn khiến anh
đi ra ngoài.”
“Như vậy đi, thừa dịp hiện giờ anh rảnh, anh lái xe đến
đem vòng trả lại cho em.” Đầu Bác Thần tựa vào ghế xe, ánh mắt truyền
đến cảm xúc không yên lòng, nhưng vẫn cố gắng khống chế mình lấy lại
tinh thần.
Ngụy Du lắp bắp kinh hãi: “Sao em có thể không biết xấu hổ để anh làm thế?”
“Ân, không có việc gì, em chỉ cần xuống dưới lầu lấy là được.”
Nói chuyện xong với Ngụy Du, Bác Thần liền lái xe đến nhà cô. Lúc này đã hơn 11 giờ, trên đường vẫn còn rất nhiều người, tuy chưa tới mức kẹt xe nhưng cũng không có cách nào đi nhanh được. Bác Thần
thường thường gõ ngón tay, tránh để mình không quá mức lo lắng.
Một lúc sau, cuối cùng Bác Thần cũng tới được nhà Ngụy
Du, bởi vì lúc trước đã gọi điện thoại nên lúc này Ngụy Du đang đứng
dưới lầu chờ.
Ngụy Du đứng dưới cây xoài già bên cạnh đèn đường, Bác Thần dừng xe trước mặt cô rồi đi xuống.
Ngụy Du thấy Bác Thần xuống xe liền tiến lại gần.
Bác Thần vươn tay, Ngụy Du nhận lấy chiếc vòng từ tay
hắn. Nhìn thấy nó vẫn hoàn hảo như trước, cô nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu cười nói với Bác Thần: “Thật sự cảm ơn anh, còn đặc biệt lái xe qua
đây.”
Bộ dáng tươi cười như hoa của cô đối với Bác Thần mà nói
thực chói mắt. Cô cười càng đẹp, bộ dáng Lâm Hiểu khóc đến chật vật
trong đầu Bác Thần càng khắc sâu. Rõ ràng nước mắt trên cổ đã bốc hơi từ lâu nhưng chúng tựa như bùa mê, chỉ cần hơi nhớ lại đã có thể cảm giác
được sự ướt át lạnh lẽo trên cổ.
Bác Thần muốn đáp lại cô “Không khách khí” nhưng trên mặt như thế nào cũng không thể nở lên dù chỉ là một nụ cười giả dối.
“Ngụy Du, em sắp trở về thành phố G sao?” Bác Thần hỏi cô.
“Sắp rồi, kỳ nghỉ đông của em sắp kết thúc.” Ngụy Du nói
xong, nghĩ tới chuyện đêm nay, “Em còn phải nói cám ơn anh, không ngờ
mẹ em lại đồng ý với ý kiến của anh, lần khác để em mời anh một bữa cơm đi.”
Bác Thần nhìn Ngụy Du, cô gái trong sáng ngày xưa hôm nay đã có thể làm ra bộ dáng hào phóng lại quyến rũ đến vậy.
Tâm tình Bác Thần không tốt, sắc mặt hắn có chút cứng
ngắc. Lời mời của Ngụy Du khiến hắn nhớ đến Lâm Hiểu, nhớ đến khuôn mặt
cô tràn ngập cảm giác bi thương, từng câu nói của cô đều như đánh vào
lòng hắn.
“Thực xin lỗi.”
Bác Thần đột nhiên nói một câu như vậy khiến Ngụy Du sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
“Lần này anh đi khiến bạn gái anh không hài lòng, anh
không muốn khiến cô ấy không vui cho nên về sau bất kỳ cuộc hẹn nào với
anh, hay là thôi đi.” Bác Thần nói thẳng.
Ngụy Du có chút không kịp phản ứng, giễu cợt: “Bạn gái
anh g