
n
tại phải khống chế mình cố gắng lạnh lùng với Bác Thần, đối với Lâm Hiểu mà nói, là cực kỳ thống khổ.
Mà tên này lại cực thích ngược đãi cô. Hắn mỗi ngày đều
theo sau mông Lâm Hiểu, cô đi đâu hắn theo đó. Lâm Hiểu đi vào toilet,
Bác Thần còn có thể ra sô pha ngoài phòng khách chờ. Lâm Hiểu nghĩ đến
đây liền bạo phát, cô ở trong toilet cũng không dám ngồi lâu, thật sự là quá tệ!
May mắn, cuối cùng hắn cũng tìm được việc để làm.
Khụ, đương nhiên cũng không phải việc gì đứng đắn. Bác
Thần vẫn cảm thấy rối rắm, rõ ràng là đan cho hắn nhưng cuối cùng khăn
quàng cổ lại bị chính Lâm Hiểu phá. Hắn cảm thấy đáng tiếc nhưng hắn lại không dám đề nghị Lâm Hiểu đan cho hắn thêm lần nữa. Vì thế, hắn quyết
định làm một việc bù lại, việc này có ý nghĩa quyết định trong việc dụ
dỗ Lâm Hiểu.
Hắn mua một đống len về rồi quấn quýt lấy Lâm Hiểu hỏi
cách đan. Buổi tối mỗi ngày hắn đều mang theo biểu tình cứng ngắc
,nghiêm túc như máy tính đi vào phòng Lâm Hiểu. Không để ý đến biểu tình cứng ngắc của Lâm Hiểu, hắn chỉ một lòng nhờ Lâm Hiểu dạy cách đan khăn quàng cổ. Sau khi đan thử một ít, đến đúng thời gian, lại bỏ khăn
quàng xuống, tạm biệt Lâm Hiểu, rồi mới một mình một người yên lặng trở
về Lý gia.
Hắn muốn sau khi đan xong đưa cho Lâm Hiểu, Lâm Hiểu có
phải sẽ không tức giận nữa? Tuy rằng hắn đã nhận được rất nhiều khăn
quàng cổ nhưng đưa đi cũng mới có một lần vừa rồi, càng đừng nói là hắn
tự tay đan cho Lâm Hiểu.(lần duy nhất là cái lần anh ý hiền lành tặng
cho cụ già ở bãi rác ý)
Hắn nghĩ, hắn có thể buông xuống thể diện tự tay đan
khăn, nói như thế nào nhất định sẽ dỗ được Lâm Hiểu vui vẻ lên. Chỉ cần
tâm tình Lâm Hiểu tốt lên, hắn liền cảm thấy vui sướng. Cho nên chẳng sợ nội tâm trong lòng dày vò, vẫn buông xuống tôn nghiêm đại lão gia mà cố ý ở trước mặt Lâm Hiểu đan khăn ý đồ làm cho cô cảm động ôm hắn, hôn
hắn.
Mà Lâm Hiểu mỗi ngày nhìn hắn ở trên giường mình ngẩn ngơ “nghịch len”, cảm động hay không thì chưa rõ, cô chỉ biết_____một người đàn ông đan khăn quàng cổ, thật sự khiến cô gai mắt!
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, cô thiếu chút nữa đã
đem tất cả ném xuống đất, toàn bộ biểu tình đều có vẻ cổ quái không nói
nên lời, hơn nửa ngày mới cố nén không cười sặc.
Cho đến khi buổi tối mỗi ngày đều nhìn hắn ngồi trên
giường mình từ ngốc nghếch đến thuần thục đan khăn. Lâm Hiểu mỗi lần xem đều nhanh chóng quay mặt đi nơi khác, khóe miệng mím chặt cố nén xúc
động.
Lại nói tiếp, sau sự việc Ngụy Du đi qua một tuần, tuy
Bác Thần đan khăn không có cảm động đến Lâm Hiểu nhưng ít ra cũng cho cô một trò giải trí. Mỗi buổi tối đều phải nhịn cười khiến cô cũng không
nhớ nổi những chuyện tức giận khi trước. Mà Bác Thần nhìn biểu tình Lâm
Hiểu ngày một ngày lại ấm lên, cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vốn hắn còn nghĩ qua vài ngày nữa, Lâm Hiểu có thể giống
như trước vui vẻ tiến vào lòng hắn. Nhưng kế hoạch cản không nổi biến
hóa. Hôm nay, lại là một buổi tối thứ sáu, khi Bác Thần đi vào phòng Lâm Hiểu thì thấy cô đang chuẩn bị hành lí. Thần kinh vừa thoải mái không
bao lâu lập tức căng thẳng trở lại.
Hắn vội vàng bước nhanh qua, đứng chắn trước mặt tủ quần
áo ngăn cản động tác của cô, khẩn trương nói: “Em chuẩn bị hành lí làm
cái gì? Em muốn đi đâu?”
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chợt tỉnh ngộ: “A, em quên chưa nói với anh. Em xin phép bệnh viện nghỉ đông, mấy ngày này em định đến thành phố S tìm Trần Oánh.”
Là quên thật hay cố ý không nói? Bác Thần cố gắng khống
chế mình không nổi giận, hắn cầm tay Lâm Hiểu dùng ngữ khí bá đạo nói:
“Không được đi!”
Lâm Hiểu không chút để ý hắn: “Em với Trần Oánh đã lâu
không gặp, cô ấy mời em tới chơi rất nhiều lần rồi. Em đã đặt vé xe trên mạng, chín rưỡi sáng mai sẽ đi.”
Lâm Hiểu nhìn vào ánh mắt bi thương của Bác Thần, hắn
dùng lực kéo cô, đem cô giam cầm trong lòng mình, gắt gao ôm chặt cô,
dùng giọng nói như cầu xin: “Lâm Hiểu, đừng đi được không…”
Trái tim Lâm Hiểu run lên. Thanh âm của hắn đối với cô mà nói vĩnh viễn tràn ngập lực không chế, trong nháy mắt có thể làm cho
quyết tâm của cô sụp đổ. Nhưng càng biết sự tồn tại của hắn có thể khống chế mình như vậy, Lâm Hiểu càng cảm thấy mình không thể lún sâu thêm
nữa. Bởi cô không thể ngày ngày dính sát bên người hắn, nếu vậy tầm nhìn của cô bởi vì hắn sẽ trở nên ngày càng hạn hẹp, ngoại trừ nhìn hắn cũng chỉ có thể nhìn hắn.
Cứ thế tiếp tục, bây giờ cô còn có thể khắc chế chính
mình giải quyết vấn đề xảy ra giữa hai người, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu yêu trở nên trầm mê cùng mất lý trí, đó tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lâm Hiểu cảm giác trong lòng cất chứa cảm xúc nóng bỏng,
vừa ấm lại sâu. Từ sau chuyện của Ngụy Du, lần đầu tiên cô ngoan ngoãn
để hắn ôm vào ngực. Lâm Hiểu nâng hai tay đồng dạng ôm hắn trong chốc
lát, vỗ vỗ lưng trấn an hắn. Sau đó nhân lúc hắn chậm rãi thả lỏng cánh tay, cô nhẹ nhàng rời đi ôm ấp của hắn.
Lâm Hiểu cười, nói với hắn: “Anh đây là làm sao? Cứ như
đứa trẻ con sợ bị mẹ vứt bỏ ấy?