
ọng nói quen thuộc: “Dì Cầm, Lâm Hiểu có ở nhà không?”
Tề Kỳ lập tức đứng lên chuẩn bị đi xem người đàn ông vừa nói, lại nghĩ cứ
ra ngoài như vậy thì không tốt, vội vàng chạy đến kéo theo Lâm Hiểu, lôi kéo dọa nạt bắt cô ra khỏi phòng.
Bác Thần sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lâm Hiểu có khách.
Lâm Hiểu sợ Tề Kỳ nói năng xằng bậy nên nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn học thời trung học cửa em, Tề Kỳ còn đây là…là hàng xóm của mình, anh
ấy tên là Lý Bác Thần.” Lâm Hiểu rối rắm một lúc sau mới tìm được từ.
Bác Thần nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Hiểu, trong mắt nổi lên ý cười,
hắn tự nhiên hào phóng tiếp nhận ánh mắt đánh giá của Tề Kỳ, mỉm cười
nói: “Xin chào.”
Tề Kỳ dườnh như rất vừa lòng, cũng tủm tỉm cười nói: “Tốt~~~”
Khung cảnh này có điểm quái dị, Lâm Hiểu ho nhẹ một tiếng, hỏi Bác Thần: “Anh tìm em có việc?”
Bác Thần nhẹ nhàng đáp: “Mẹ anh làm kem xoài, các em cùng đến ăn đi.”
Không đợi Lâm Hiểu đáp lời, Lâm mẹ vui tươi hớn hở quyết đinh luôn: “Hiểu nha đầu, mang Tề Kỳ cùng sang, từ nhỏ mấy đứa đã thích ăn cái này, chúng ta già rồi, không ăn nổi thứ đồ lạnh lẽo đó.”
Nhìn Tề Kỳ hứng trí bừng bừng, Lâm Hiểu không dám từ chối, hai người theo sau Bác Thần đến Lý gia ăn kem.
Dì Lan vốn tính hay nói lại gặp một người nhiệt tình như Tề Kỳ nên hai
người ngay lập tức chuyện trò rôm rả. Biết Tề Kỳ mất tháng sau thì kết
hôn, bà luôn mồm khen tốt. Bất quá dì Lan không nói chuyện bao lâu thì
nhớ tới người bạn hàng xóm: “Tủ lạnh còn nhiều nhưng các con đừng ăn
nhiều quá, kẻo bị đau họng.”
Dì Lan trước khi đi vẫn dặn dò thêm vài câu, ba người đồng thanh đáp ứng, bà mới an tâm đến Lâm gia.
Ba người ngồi mãi như vậy cũng không có việc gì, Bác Thần từ dưới bàn lấy
ra một bộ bài: “Vừa vặn đủ ba người, có muốn đánh bài không?”
Tề Kỳ vội vàng gật đầu: “Em đã lâu không chơi rồi, được đấy.”
Lâm Hiểu cũng đồng ý: “Chơi cái gì, đấu địa chủ nhé.”
“Bằng không còn có thể thế nào nữa, không phải cậu chỉ biết mỗi trò này sao?”
“…”
Chơi được hai ván, điện thoại Tề Kỳ đổ chuông, vừa cúp máy, Lâm Hiểu đã từ
tốn châm trọc: “Ôi, ngọt ngào quá, đúng là con gái đang yêu a.”
Mặt Tề Kỳ nóng lên, lấy tay chọc Lâm Hiểu một hồi rồi nói: “Chờ một ít thời gian nữa, mình sẽ đem những lời này trả cho cậu.”
Sau đó cô lưu loát đứng lên, nhìn Bác Thần cười nói: “Hiện tại em phải đi rồi, khi nào rảnh, bốn người chúng ta cùng đi chơi.”
Lâm Hiểu 囧, còn Bác Thần cười đáp lại: “Nhất định, khi nào có cơ hội thì cùng đi.”
Tiễn Tề Kỳ ra khỏi cửa, Lâm Hiểu nhìn vào trong nhà thấy mẹ mình và dì Lan
còn đang nói chuyện nên quay lại Lý gia, ngồi trên sô pha bật ti vi.
Hai người cùng tán gẫu, không khí khá thoải mái.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu bắt đầu đi làm, nghỉ trưa không có chuyện gì vốn định tìm Trần Oánh nhưng đến phòng trực ban hỏi thì cô ấy xin nghỉ phép rồi.
Lâm Hiểu không biết chuyện gì xảy ra, trên đường trở về phòng gọi điện cho Trần Oánh.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có ai nhấc máy, Lâm Hiểu đang định
ngắt điện thoại, vừa vặn nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia truyền đến,
thanh âm yếu ớt giống như của bệnh nhân.
Trong lòng Lâm Hiểu cả kinh, vội vàng hỏi: “Trần Oánh, giọng của cậu sao khàn vậy? Cậu bị bệnh?”
Một lúc sau Trần Oánh mới trả lời: “Mình, mình không sao.”
Lâm Hiểu nhíu mày, vừa tức vừa vội hỏi: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy, ngay cả mình cũng nói dối à?”
Lâm Hiểu còn muốn nói thêm vài câu, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, Lâm Hiểu càng lo lắng: “Cậu làm sao vậy, nói đi!”
“Lâm Hiểu…mình đau quá, đau quá, tim mình rất rất đau…” Giọng nói mơ hồ không rõ xen lẫn tiếng khóc, vừa thê lương vừa đau khổ.
Lâm Hiểu căng thẳng, trái tim đập lợi hại, giọng nói của cô run run: “Cậu, cậu đang ở đâu?”
“Nhà, mình ở nhà.” Trần Oánh nức nở nói.
“Được rồi, cậu chờ mình, mình sẽ lập tức đến.” Lâm Hiểu cúp điện thoại, trở
về văn phòng lấy túi, nhanh chóng xin phép rồi đến nhà Trần Oánh.
Phụ nữ là một sinh vật vừa xinh đẹp lại vừa phiền toái. Các cô khát vọng
yêu thậm chí có thể vì yêu mà sống, nguyện ý cùng người đàn ông mình yêu bên nhau cả đời. Các cô cũng sẽ chịu đau đớn khổ sở đủ 9 tháng để sinh
ra đứa nhỏ của ngươi.
Nhưng nếu người đàn ông cô yêu không muốn đứa nhỏ này …thì làm sao bây giờ?
Nhìn Trần Oánh mặt tái nhợt nghiêng người tựa vào tường mở cửa, Lâm Hiểu
ngửi thấy mùi máu quanh quẩn. Lâm Hiểu còn chưa kịp hỏi, mắt đã thấy
Trần Óanh sắp ngã xuống, cô vội vàng dìu Trần Oánh đến sô pha. May mắn
Trần Oánh thân hình nhỏ nhắn, cô nâng cũng không quá khó khăn.
Trần
Oánh vừa ngồi xuống, nước mắt lại chảy ra, đôi mắt cô sưng lên đỏ bừng,
sắc mặt tái nhợt tiều tụy. Khác hẳn với sức sống bắn ra tứ phía ngày
xưa, lúc này cô tựa như đóa hoa héo hon rũ xuống.
Lâm Hiểu vỗ lên lưng cô an ủi, nhìn trên bàn đầy vỏ thuốc đã đoán ra phần nào sự việc.
“Lâm Hiểu, mình cảm thấy mình sẽ chết mất, cậu nói tại sao mình lại không
chết đi…” Trần Oánh túm lấy quần áo Lâm Hiểu, liều mạng giữ chặt.
“…Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Hiểu giận dữ.
Sự thật nói trắng ra thì chính là câu chuyện thường xả