Old school Easter eggs.
Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323604

Bình chọn: 7.5.00/10/360 lượt.

y ra với nạn nhân

của những tên đàn ông khốn khiếp nhưng có chút quanh co hơn. Cha mẹ của

bạn trai Trần Oánh li dị. Mẹ hắn ở thành phố G, cha hắn lại ở thành phố

A. Từ ngày bé hắn đã lớn lên bên mẹ cho nên rất thân thiết với mẹ, ngược lại với cha hắn thường xuyên không gặp mặt. Bởi vì tình cảm của hắn với Trần Oánh có khúc mắc, hắn sợ mẹ mình lo lắng nên vẫn chưa nói. Mẹ hắn

bên kia rảnh rỗi tìm cho hắn một cô gái rồi bảo hắn đi xem mắt. Bạn trai Trần Oánh từ đầu chỉ định ứng phó xem mắt với người con gái kia, định

tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình. Nhưng tình cảm nam nữ khó

đoán trước, ban đầu ứng phó, bạn trai Trần Oánh vậy mà thật sự yêu

thương người con gái kia.

Lân này này hắn trở về vốn muốn thừa nhận

với Trần Oánh nhưng không biết vì sao vẫn chưa dám. Cho tới khi Trần

Oánh thông báo mang thai, hắn quýnh lên mới nói ra toàn bộ sự việc.

Lâm Hiểu cắn răng, đối với tên đàn ônng kia phẫn hận vô cùng: “Nếu đã có

người khác tại sao còn làm cậu mang thai! Đúng là đồ khốn!”

Trần Oánh run lên rồi lại nở nụ cười chua chát: “Thời gian đầu trở về anh ấy tỏ

vẻ không yên lòng, mình rất lo lắng, nên…A, là mình chủ động, kỳ thật

nói đến nói đi nguyên nhân đều tại mình.”

Nụ cười của Trần Oánh khiến Lâm Hiểu muốn khóc nhưng cô cố gắng nhịn xuống, thanh âm vẫn mang theo

giọng mũi: “Trần Oánh, cậu còn trẻ, trải qua lần này, về sau nhất định

sẽ tốt hơn.”

“Lâm Hiểu, cậu không hiểu, thời điểm anh ấy muốn mình

xpá bỏ đứa nhỏ không được ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh ấy,

mình…mình…” Trần Oánh không nói được nữa, cô dựa vào vai Lâm Hiểu, nước

mắt nóng bỏng thấm ướt quần áo Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu không giỏi nói lời

an ủi, cô chỉ có thể không tiếng động ôm lấy Trần Oánh cho tới khi cô ấy khóc đến mệt mỏi thì đem cô ấy đỡ lên giường.

Khi Lâm Hiểu vào

toilet nhìn thấy mặt đất đầy máu, cô mới biết được mùi máu lúc vào cửa

từ đâu tới. Phỏng chừng Trần Oánh sợ gặp phải người quen cho nên lựa

chọn uống thuốc. Nhưng uống thuốc phá thai rất dễ xảy ra tình trạng xuất huyết nhiều hơn nữa còn khiến người uống nôn mửa liên tục kèm theo đau

nhức, nếu làm không tốt còn có thể dẫn đến nguy hiểm.

Lâm Hiểu lại

muốn rơi nước mắt, cô cảm thấy rất đau lòng. Trần Oánh phải tuyệt vọng

đến mức nào, khổ sở đến mức nào mới có thể lựa chọn cách làm đau đớn như thế.

Máu chảy tràn ra khắp mặt sàn trông thật đáng sợ cĩng may là

không khó tẩy sạch. Bất quá, mặt sàn bên dưới máy giặt rất khó lau chùi. Lâm Hiểu ép buộc hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đem tòan bộ trở nên sạch

sẽ.

Cô quay lại phòng ngủ nhìn Trần Oánh còn đang mê man, trên mặt ẩn ẩn mồ hôi lạnh. Lâm Hiểu thở dài, lấy khăn mặt giúp cô ấy lau đi.

Trần Oánh như vậy khiến cô rất lo lắng nên cô định xin phép mẹ, hôm nay qua ở nhà Trần Oánh.

Việc này xin cũng không khó, mẹ chỉ dặn cô cẩn thận một chút mà không hỏi

thêm gì nhiều. Lâm Hiểu nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nên đến phòng

bếp nấu cháo mặn làm bữa tối.

Buổi tối, Trần Oánh ngoan ngoãn xuống

dưới nhà ăn cháo rồi lại tiếp tục lên giường ngủ. Có thể ngủ sẽ giúp cô

ấy hồi phục tốt hơn là thức dậy suy nghĩ miên man, Lâm Hiểu giúp cô dịch chăn lại mượn một bộ quần áo của Trần Oánh tắm rửa.

Thời điểm chuông điện thoại vang lên, Lâm Hiểu sợ ầm ĩ đến Trần Oánh đang ngủ, cô vội vàng chạy ra ngoài ban công.

“Uy.”

“Hôm nay em không về nhà sao?”

Lâm Hiểu nghe thấy giọng nói đầu bên kia truyền tới mới biết Bác Thần gọi

đến. Nội tâm rung chuyển không thôi ngày hôn nay của cô như được vuốt

nhẹ, giọng nói Lâm Hiểu hòa hoãn: “Không về, hôm nay em ở lại nhà của

đồng nghiệp.”

“Đi chơi sao?” Giọng nói của Bác Thần có phần lười biếng khiến Lâm Hiểu nghe xong cảm thấy thư thái hơn.

Lâm Hiểu thấp giọng nói: “Không phải.”

Đóan được lí do tại sao Bác Thần hỏi, Lâm Hiểu nói tiếp: “Bạn em bị bệnh, em phải ở lại chăm sóc cô ấy.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Rất nặng…đừng hỏi bệnh gì!”

Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Vậy tối nay em có thay băng được không? Có nhớ chuyện này không?”

Lâm Hiểu nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của mình, vừa rồi lau sàn dính

phải nước, cô đau nhức hồi lâu, hiện tại bên trong vẫn còn ẩm ướt Hương ngọc lan đêm

Lâm Hiểu còn mặc áo ngủ, quần áo hôm nay mặc tuy

đã giặt sạch nhưng còn chưa khô, đành phải mượn tạm một chiếc áo sơ mi

dài tay của Trần Oánh chạy xuống lầu.

Nơi Trần Oánh ở bên dưới có

trồng một cây ngọc lan, lúc này không khí còn lưu lại hương thơm của

hoa. Khi Lâm Hiểu đi xuống, cô nhìn thấy Bác Thần đang ngồi trên bờ gạch men sứ vây quanh cây ngọc lan, hai tay hắn đặt trên đùi, trong tay cầm

một túi nhựa to. Bác Thần mặc vô cùng thoải mái, áo phông trắng, quần

đùi kẻ caro, bên cạnh còn để một chiếc xe đạp, xem ra hắn không chạy xe ô tô đến đây.

Lâm Hiểu cong khóe môi, tâm tình không biết tại sao lại tốt lên vài phần.

Cô chậm rãi đi tới, mà Bác Thần cũng vừa nhìn thấy cô, miệng hắn tươi

cười, cũng không đứng lên, đợi cho cô tới gần thì tùy tay vỗ vào chỗ

gạch men sứ bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.

Sau khi Lâm Hiểu ngồi xuống, cô quay đầu nói với Bác Thần:

“Anh không đi