
bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Bác Thần nhận thấy ánh mắt né tránh của Lâm Hiểu, khóe miệng khẽ nhếch:
“Sao lại không được, em ở chỗ này đến đêm cũng không vấn đề gì.”
Lâm Hiểu nhớ lại tối hôm đó, mặt nóng lên, vươn ra nhéo tay hắn.
Thấy Lâm Hiểu lại chúi đầu vào đọc truyện, môi Bác Thần giật giật, hỏi dò: “Em có thích người đàn ông sự nghiệp to lớn không?”
Vấn đề này khiến Lâm Hiểu rất ngạc nhiên, cô nghi hoặc nhìn về phía Bác
Thần, càng xem sắc mặt cô càng kì lạ, chỉ thấy cô vỗ vai hắn, còn ra vẻ
vô cùng an ủi cảm thông nói: “Yên tâm đi, em sẽ không ghét bỏ anh đâu.”
Bác Thầm cảm giác bả vai mình tê dại, mặt hắn co rút, cảm thấy tự nhiên đi
hỏi Lâm Hiểu vấn đề này đúng là một quyết định ngu xuẩn nhưng hắn đành
cố gắng cắn răng nói: “Vậy thì phải cảm ơn em rồi.”
Lâm Hiểu cười tủm tỉm gật đầu, bày ra vẻ mặt như tri âm tri kỷ còn làm bộ đứng đắn hiền
dịu hỏi hắn: “Em trai Thần Thần, có phải hôm nay xảy ra việc gì không?”
Bác Thần vô lực nhưng vẫn phối hợp nói: “Cảm ơn chị Hiểu Hiểu đã quan tâm,
nhưng phải khiến chị thất vọng rồi, hôm nay chẳng có chuyện gì đặc biệt
xảy ra cả.”
“Phải không…” Lâm Hiểu thất vọng cúi đầu như thật, “Chị
còn tưởng tiểu Thần Thần bị ai xem thường, vẫn định sẽ an ủi tiểu Thần
Thần.”
“…Khiến chị Hiểu Hiểu thất vọng như vậy, em có cần nói xin lỗi không?” Khóe miệng Bác Thần khẽ nhếch.
Lâm Hiểu rất có phong phạm chị cả vuốt ve đầu hắn: “Không cần thế đâu, chỉ
là về sau có chuyện gì nhớ kĩ phải nói cho chị biết, thế chị mới vui~”
Nhìn biểu tình tiểu nhân đắc chí của Lâm Hiểu, tâm tư của Bác Thần cũng bị
cô khơi mào, tay hắn đặt trên thắt lưng cô, kéo cô ngã nhào vào lòng
mình. Một tiếng thét chói tai vang lên ngay sau đó. Bác Thần vừa cầm kẹo vừa giữ chặt vai Lâm Hiểu, tay còn lại thì gãi gãi vào thắt lưng cô,
“Không cần chờ đến lúc đó đâu, bây giờ anh cũng có thể làm cho em vui vẻ được.”
Ngay lập tức, Lâm Hiểu vừa cười đứt quãng vừa nói: “Hỗn đản, buông, ha ha…Buông! Kẹo sắp rơi rồi! Rơi đó! Ha ha…”
Cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, bởi vì cười quá nhiều, hai mắt trở nên ngập nước, Bác Thần nhìn hai hàng lông mày thanh tú của cô rồi chậm rãi
chuyển xuống dưới cằm, động tác tay ngừng lại.
Lâm Hiểu nhẹ nhàng thở ra, giãy dụa muốn đứng lên nhưng vẫn bị Bác Thần giữ chặt. Cô khó chịu
trừng hắn, đột nhiên đầu hắn cúi xuống, đôi môi chuẩn xác đặt lên môi
cô.
Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng. Nụ hôn bất
ngờ này, vậy mà cô tuyệt không bài xích. Đầu lưỡi cô cảm giác ướt át mát mẻ, Lâm Hiểu vòng hai tay ôm cổ hắn, làm nụ hôn này thêm sâu, cùng hắn
gắn chặt vào nhau.
Trời càng lúc càng tối dần, Lâm Hiểu sợ bị dì Lan
phát hiện đôi môi sưng đỏ của cô, che che giấu giấu chạy về, đáy mắt Bác Thần hiện lên ý cười, đi vào trong bếp.
Vừa ăn kẹo xong, hắn cảm thấy hơi khát nên rót cho mình một cốc nước.
Mới đưa được cốc nước lên miệng, Bác Thần chợt nghe thấy sau lưng hắn có
một tiếng động lạ. Hắn quay đầu liền nhìn thấy mẹ già nhà mình vẻ mặt
xấu xa nhìn hắn. Bác Thần bất đắc dĩ, giơ hai tay kèm theo cốc nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Cứ im im đến lại gần định hù chết con sao?”
“Vào đây!” Dì Lan gõ lên đầu thằng con trai mình, tay nắm chặt cổ tay Bác Thần, kéo hắn vào trong phòng hắn.
Chờ đến khi Bác Thần vào trong phòng, dì Lan thần bí cười hề hề hỏi: “Gần đây con với Hiểu nha đầu có tiến triển tốt không?”
Bác Thần cũng phối hợp nhỏ giọng thần bí nói với mẹ già: “Cũng tạm.”
Hành vi này vừa thấy chính là nhại lại của bà vừa rồi, dì Lan dựng thẳng mi
gõ đầu hắn: “Xú tiểu tử! Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Bác Thần “Ai!” một tiếng, vâng vâng dạ dạ đáp: “Đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân sai lầm rồi.”
Dì Lan vừa lòng, tiếp tục căn nhằn nói không ngừng: “Mẹ nói này tiểu tứ
ngốc hồ đồ, đến thời điểm hành động thì phải tiến hành ngay, có biết mẹ
anh đã chế tạo cho anh bao nhiêu cơ hội không, nếu còn không thành công
nữa khéo chính mẹ cũng phải hoài nghi con trai mình có phải là một thằng ngốc không?” Nói xong, dì Lan lại nhỏ giọng nói, “Nhà mình toàn những
người lương thiện, nếu thực sự có vấn đề gì, mẹ cũng nguyện ý chịu trách nhiệm, biết không?”
Hàng mi Bác Thần khẽ nhếch, nói: “Mẹ, Lâm Hiểu là một người tử tế.”
“Đương nhiên, một cô bé tốt như vậy phải nhanh chóng hạ thủ nhốt chặt lại, con còn ngốc nghếch cái gì nữa?”
“Mẹ, loại chuyện tai nạn chết người này, chờ kết hôn rồi tính cũng không muộn.”
“Nửa năm nữa mới kết hôn! Nửa năm sau ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra,
con không biết càng yêu nhau lâu càng cảm thấy chán chường, chán chường
càng lâu rồi sẽ chia tay à, nếu không muốn thì đương nhiên trước lúc đó
ta phải làm động tác dự phòng rồi.”
Bác Thần vô lực nói: “Con biết rồi.”
Dì Lan nhìn mặt con mình, càng nhìn càng thấy đẹp trai. Bà vừa lòng gật
đầu, đột nhiên nhớ tới bộ dạng hai năm trước của hắn khi trở về, có chút nghẹn ngào nói:
“Con ấy, không còn nhỏ nữa đâu, ba con bằng tuổi
này đã sớm thành gia lập nghiệp rồi. Mẹ không cầu gì nhiều, chỉ mong con cưới được một người vợ hiền, sinh một đứa con trắng trẻo mập mạ