
cũng không để ý, vừa ăn vừa trò chuyện.
Trần Oánh thuận miệng nói: “Ngày kia mình đi, đồ đạc sắp xếp xong rồi thì
chuyển về nhà bố mẹ chỉ còn hai túi hành lý của mình mà phải bắt xe thì
thực phiền toái.”
Lâm Hiểu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày kia mấy giờ cậu đi?”
“Một giờ trưa xe chạy, sao hả?”
“Vừa vặn thời gian nghỉ trưa, hôm đấy mình nhờ bạn đưa cậu đến nhà ga, như
vậy cậu sẽ không cần mang theo đống hành lí ra ngoài đợi xe nữa.” Lâm
Hiểu nói.
“Ôi chao! Bạn yêu của mình.” Trần Oánh không khách khí, vui vẻ đáp ứng. Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, nắng chiếu gay gắt, hơi nóng phả lên từ
mặt đường lại càng kinh khủng. Học sinh tiểu học, học sinh trung học đều phải nghỉ tránh nóng, vậy mà vẫn không thiếu mấy thanh niên, mặc kệ
thời tiết nóng bức rong chơi ngoài đường.
Chính giữa trưa, Lâm Hiểu cầm ô, chờ Bác Thầm lái xe tới đưa cô đến nhà Trần Oánh.
Một lúc sau, chiếc xe màu đen quen thuộc đã dừng lại trước mặt cô. Ngay khi xe dừng lại, Lâm Hiểu lập tức mở cửa xe, nghiêng người đi vào.
Cảm giác được từng luồng khí mát mẻ từ điều hòa phả ra Lâm Hiểu mới thở phào nói: “Nóng muốn chết, thời tiết quái quỷ gì vậy.”
Bác Thần nhìn thoáng qua Lâm Hiểu, thấy cô một tay chống đầu, một tay giả
làm quạt, trong mắt hắn hiện lên ý cười, hỏi: “Đi ăn trước không?”
Lâm Hiểu lắc đầu: “Đến nhà bạn em trước đi, giờ xe chạy cũng không còn lâu nữa, mà không biết cô ấy đã ăn chưa?!”
“Được.”
Tuy rằng sau hôm đó, hai người vẫn cư xử như bình thường nhưng tinh tế cảm
nhận, cả hai lại có gì đó không giống trước, nói cười càng thêm thoải
mái, chẳng sợ không ai nói gì, không khí vẫn tự nhiên tốt đẹp.
Lâm
Hiểu đùa nghịch cánh quạt điều hòa, ý đồ đổi hướng gió, Bác Thần nhìn
thoáng qua, rồi trực tiếp ấn nút chuyển cánh quạt hướng lên trên.
“Em nóng!” Lâm Hiểu trừng mắt hắn nói.
Bác Thần không thèm để ý đáp: “Ngồi một lúc sẽ mát, em vừa khỏi bệnh, anh không tắt điều hòa trong xe đã tốt lắm rồi.”
“Em khỏi lâu rồi mà, đừng tàn nhẫn như vậy, chuyển hướng sang em một lúc là được rồi, nếu không anh hạ nhiệt độ xuống?” Lâm Hiểu lần đầu tiên dùng
loại ngữ điệu làm nũng như thế này.
Bác Thần trong lòng cười thầm, tỏ vẻ hào sảng nói: “Muốn anh nghe lời em, dù thế nào em cũng phải tỏ chút thành ý gì chứ? Làm xong, anh vui vẻ, biết đâu sẽ nghĩ lại đề nghị của
em.”
Lâm Hiểu thấy Bác Thần nghiêng người lại gần, còn da mặt dày chỉ chỉ lên má mình, ngụ ý rõ ràng. Mặt cô nóng lên, mắt trừng hắn.
Bác Thần nhún vai, không sao cả: “Vậy em ngồi đó mà chịu nóng.”
Lâm Hiểu nhìn về phía trước, một đống nút trên xe, cô định tùy tiện ấn thử một nút.
“Em đừng ấn loạn lên, nếu ấn sai rồi có hậu quả gì thì tự mình chịu.” Bác Thần thảnh thơi nói.
Có thể nào ấn sai! Có cái xe nào yếu ớt như thế không? Trong lòng Lâm Hiểu kháng nghị nhưng cô vốn có thói quen không thích động lung tung vào cái gì mình không biết nên cuối cùng, ngón tay cô vẫn không hề động.
Không biết có phải Bác Thần cố ý hay không, nhiệt độ trong xe không lấy gì làm mát mẻ, chỉ so với bên ngoài tốt hơn một chút.
Không phải chỉ hôn một cái sao, cũng không phải quá thân mật! Lâm Hiểu cảm
thấy không nên do dự nữa, cứ phân vân mãi thế này không phải thói quen
của cô. Vì thế Lâm Hiểu nghiêng người, hôn nhẹ lên sườn mặt Bác Thần,
rất nhanh lại rút về.
“Được rồi đấy, anh mau chỉnh nhiệt độ xuống đi.” Lâm Hiểu tức giận nói.
Bác Thần vừa lòng cười tủm tỉm: “Tuy chưa đủ thành ý lắm nhưng anh cũng tạm hài lòng…” Nhìn thấy Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, Bác Thần nói tiếp,
“Nhưng mà…từ trong xe lạnh đi ra ngoài nhất định sẽ bị cảm nắng, cho nên trải qua một hồi cân nhắc, đề nghị của em vẫn bị bác bỏ.”
“…” Tiện nam!
Tới nhà trọ của Trần Oánh, Bác Thần tự động tự giác nhận nhiệm vụ vác hành
lý. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, một vài cái túi to có nhỏ có, ba người
nhanh chóng đặt vào trong cốp xe.
Trần Oánh đứng bên cạnh Lâm Hiểu nhỏ giọng nói: “Tiến triển cũng nhanh đấy. Mà tớ yên tâm rồi, nhìn qua thật là “thẳng””.
Khóe miệng Lâm Hiểu cố gắng kéo lên: “Cậu vẫn còn nhớ chuyện này?!”
“Thấy tớ quan tâm tới cậu nhiều không?!”
“…Thật không đấy?”
Hai cô gái vừa nói vừa cười, cùng nhau ngồi vào ghế sau.
Trước đó Trần Oánh đã cơm nước xong xuôi hết nên công việc của Lâm Hiểu và
Bác Thần chỉ là đưa cô nàng đến nhà ga. Lâm Hiểu nhìn theo bước chân
Trần Oánh, thấy cô xoay người vẫy tay với mình, trên mặt tràn đầy ý
cười. Lâm Hiểu không thể nói rõ cảm giác trong mình, lòng cô chợt hiện
lên vài phần cô đơn tịch mịch.
Như cảm giác được tâm trạng không tốt của Lâm Hiểu, Bác Thần nắm chặt tay Lâm Hiểu, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Lâm Hiểu gật đầu, đi theo Bác Thần cùng nhau vào trong xe.
Sau đó hai người đi ăn cơm trưa, mới ăn được một nửa, điện thoại của Bác
Thần chợt reo lên. Bác Thần nghe xong điện thoại liền nói với Lâm Hiểu:
“Bạn anh có việc cần tìm, em muốn anh ở đây hay đưa em về chỗ làm?”
Lâm Hiểu nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh đi đi, công việc buổi chiều của em khá nhiều.”
Bác Thần đáp: “Được.”
Sau khi đưa Lâm Hiểu trở về bệnh viện, Bác Thần gọi điện đến công ty xin
nghỉ phé